Mặt Dương Gian không có bất kì cảm xúc gì, chỉ lập tức hỏi:
“Lúc nhắm mắt anh cảm thấy gì.”
“Vừa rồi tôi nhắm mắt lại nhưng chưa ngủ, đầu tiên là cảm giác hơi lạnh, hơi mát rồi cảm thấy rất thoải mái như thể tôi đang ở trong một suối nước nóng vậy, cả người đều như bay bổng trên mây, sau đó bên tai liền truyền đến tiếng sóng nước mơ hồ, âm thanh mới đầu rất nhỏ sau đó lớn dần. Lúc đó tôi đã bị cuốn vào cảm giác kỳ lạ đó rồi nên không để ý nữa.”
Vương Thiện rất tỉnh táo, hắn nhớ lại tất cả những gì mình đã trải qua trước đây và nói một cách kỹ càng tỉ mỉ.
Dương Gian nheo mắt lại: “Vậy nên quy luật giết người không phải là ngủ mà là nhắm mắt? Hoặc là nhắm mắt trong thời gian dài?”
“Tôi cảm thấy mình sẽ gặp nguy hiểm nếu tiếp tục như thế. Tình hình cũng rõ rồi, tôi muốn kết thúc nhiệm vụ.”
Vương Thiện nhìn dòng nước sắp nuốt chửng mình.
Đã đến cổ, không, bây giờ là cằm.
Vẻ mặt Dương Gian lạnh nhạt, không dao động: “Nhiệm vụ của anh vẫn chưa kết thúc, anh chưa tìm ra được quỷ hồ, giờ mới chỉ là bắt đầu, anh không cần sợ chết, sau khi anh chết tôi sẽ khiến anh sống lại lần nữa.
Hắn không cần cứu một công cụ như Vương Thiện.
Vì đối phương đã chết và sống lại nhờ linh dị và mục đích sống lại của hắn cũng chỉ như thế.
Vương Thiện nhìn Dương Gian, không hề phàn nàn mà gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Sau đó dòng nước vẩn đục bao trùm toàn thân hắn, bao phủ đầu hắn.
Vương Thiện chưa kịp đuối nước đã biến mất cùng dòng nước kia.
Hắn không ở khách sạn, không biết đã đi đâu.
Mà sau khi Vương Thiện biến mất, dòng nước đục lại “ào” một tiếng rơi xuống dưới, đổ xuống đúng bên trong chậu nước, không hề bắn ra ngoài dù chỉ một giọt.
“Không thấy nữa?”
Mắt quỷ của Dương Gian nhìn chằm chằm vào vị trí Vương Thiện biến mất vừa rồi.
Vào lúc Vương Thiện biến mất, hắn mơ hồ nhìn thấy một hồ nước, một bóng đen cực lớn nhoáng lên rồi biến mất.
Đó là nơi linh dị không thể tra xét, chỉ tìm ra được dấu vết của nó khi nơi đó giao thoa với hiện thực, nên mắt quỷ của Dương Gian dò được dấu vết nhưng chỉ là trong một giây ngắn ngủi. Dương Gian chắc chắn sẽ không phát hiện ra nếu không nhờ hắn luôn nhìn chằm chằm vào Vương thiện.
“Đó chính là quỷ hồ.”
Trong lòng Dương Gian hiểu rõ.
Hắn tìm được rồi.
Cùng lúc đó, trong một tòa nhà dân cư tĩnh mịch trong thành phố.
Người giấy Liễu Tam bao phủ cái xác kia bắt đầu ngừng giãy giụa, sau đó người giấy Liễu Tam này đột nhiên mở mắt ra.
Đôi mắt của hắn rất quái dị, không phải của hắn mà là của cái xác nữ kia, đồng tử trắng dã trông sợ hãi vô cùng.
Người giấy này từ từ đứng dậy, đứng dậy rồi bước vào phòng tấm ngâm mình trong bồn.
Lúc này, người giấy Liễu Tam đang chìm vào trong nước.
Bồn tắm không lớn, cũng không cao nhưng dòng nước đục lại dường như vô biên vô tận, cứ chìm xuống mãi không ngừng.
Một mét, ba mét, năm mét...... Đã vượt quá độ cao của một tòa nhà hai tầng.
Đây không phải bồn tắm bình thường.
Loại tình huống như thế này chỉ có thể chứng tỏ một điều
Liễu Tam không còn ở thành phố Trung Châu nữa, hắn đã mượn bồn tắm này làm môi giới để tiến vào một nơi linh dị nào đó.
Lúc này cái xác nữ nhắm mắt lại, thay vào đó là đôi mắt của người bằng giấy.
“Đây là đáy hồ.”
Liễu Tam chật vật di chuyển thân thể, cố gắng nổi lên.
Nước rất sâu, rất sâu.
Người bình thường đã chết đuối trước khi có thể lên mặt nước.
Nhưng hắn không phải người thường, hắn chỉ là một người giấy, hắn không cần thở, không cần ăn cơm, không cần ngủ.
Vì thế người giấy Liễu Tam đang dần dần nổi lên.
Hắn đã thành công.
Cùng với tiếng nước chảy, Liễu Tam ngoi lên khỏi mặt nước và nhìn rõ ràng xung quanh.
Đây là... một cái hồ.
Một hồ nước nhỏ, nhưng rất đặc biệt.
Mặt hồ rất phẳng lặng, thỉnh thoảng vẫn có bọt sóng nổi lên nhưng xung quanh lại mờ mịt không có ánh sáng cho nên mặt hồ trông rất tối, đen kịt như là một vực thẳm.
“Tìm được quỷ hồ rồi.”
Liễu Tam nổi lên trên mặt nước nhưng một lúc sau thì lại bị chìm xuống nhanh chóng.
Cho dù là người giấy thì hắn vẫn bất lực.
Hắn còn chưa điều tra rõ ràng toàn bộ thì đã lại bị chìm xuống đáy hồ lần nữa.
Lúc này đây hắn đang cố gắng sử dụng nhiều phương pháp khác nhau để có thể nổi lên, nhưng hắn vẫn không thể làm gì được, không có cách nào có hiệu lực ở đây.
Người giấy Liễu Tam đang chìm xuống
Càng chìm xuống đáy hồ càng sáng, không tối tăm như trong tưởng tượng.
Lúc này hắn nhìn thấy những cái xác dày đặc ngập trong hồ nước, những cái xác này có nam có nữ muôn hình muôn vẻ, hơn nữa cũng không không nổi lên cũng không tiếp tục chìm xuống, cứ ở mãi nơi này.
Tất cả cái xác đều bị ngâm trắng bệch không còn chút máu, nhưng tất cả đều mở to mắt, kỳ lạ nhìn chằm chằm vào Lưu Tam vừa mới chìm xuống.
“Đây là cái xác những người bị hại trong sự kiện quỷ hồ.”
Nhưng mà Liễu Tam lại chưa dừng lại ở chỗ này, hắn vẫn tiếp tục chìm xuống.
Sau khi chìm xuống thêm mấy mét thì cái xác biến mất.
Có một khu vực trống nhỏ ở giữa, trong khu vực này không hề có cái xác nào trôi nổi.