Hành động của quỷ họa thất bại, Hùng Văn Văn bị camera linh dị nhốt vào trong tấm ảnh, mà Liễu Tam thì chết mất một người giấy.
Hiện tại Liễu Tam lại có năng lực biết trước tương lai, việc này không khỏi khiến cho người khác suy tư.
Dương Gian không nói gì, chỉ là quỷ nhãn vẫn nhìn chằm chằm Liễu Tam.
Liễu Tam không có nhìn về phía Lý Quân, thay vào đó hắn nhìn chằm chằm vào Dương Gian, dáng vẻ như là đang đối đầu với đại địch.
Vì trong vòng một phút tiếp theo, Lý Quân sẽ động thủ với mình, thế nhưng trong tương lai đã xuất hiện tình huống Dương Gian động thủ... Có điều hắn không nhìn thấy kết cục, bởi vì ảnh hưởng của linh dị quá nghiêm trọng.
“Tôi cho Hùng Văn Văn thân thể người giấy, vậy nên chia sẻ một phần lực lượng linh dị với Hùng Văn Văn, chỉ là phần rất nhỏ mà thôi. Cũng bởi vậy Hùng Văn Văn mới không có nguy cơ bị lệ quỷ khôi phục.”
Liễu Tam nói thẳng ra sự thật.
Ngay sau đó, tương lai thay đổi.
Tình huống trong năng lực biết trước đã biến mất, Dương Gian không động thủ với hắn.
Trong vòng một phút tới cũng không có xung đột gì giữa hắn và Dương Gian.
“Hy vọng những gì anh nói là sự thật.”
Quỷ nhãn của Dương Gian hơi chuyển động, nhìn qua A Hồng, địch ý giảm đi rất nhiều.
“Năm giây, bốn giây, ba giây...”
Liễu Tam tiếp tục đếm ngược thời gian.
“Lấy đại cục làm trọng.”
Lý Quân cũng không nhiều lời nữa, đứng ở bên cạnh A Hồng.
Một giây!
Đã đến giờ, nguy hiểm đã được năng lực biết trước dự báo trước chợt xuất hiện.
Không biết vì sao phía sau A Hồng lại xuất hiện một bóng hình lệ quỷ. Lệ quỷ kia vẫn chỉ là một cái bóng mơ hồ, như từ một nơi linh dị nào đó xâm lấn trở về, trên thân còn có một mùi khét giống vừa bị lửa đốt.
Lệ quỷ này đột nhiên đưa bàn tay mơ hồ lạnh lẽo ra đẩy A Hồng một cái.
Con thuyền rung động kịch liệt, nước hồ lạnh lẽo chui vào trong khoang thuyền.
Thân thể của A Hồng lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã, bị đẩy vào trong thuyền.
Thế nhưng cô nhìn thấy trước người của mình có một cây trường thương bị nứt màu vàng chặn đôi bàn tay lạnh lẽo kia lại.
Quỷ không thể chạm vào cô nữa, để cho cô thoát được nguy hiểm.
“Thứ kia là được làm từ vàng, chỉ dùng vàng bình thường mà đã chặn được một lần tấn công của lệ quỷ, tên này quả nhiên có rất nhiều kinh nghiệm.”
Thẩm Lâm chăm chú nhìn, lặng lẽ đưa chiếc rìu màu đỏ thắm ra sau lưng.
Bây giờ Dương Gian đã ngăn cản được con quỷ tấn công, vậy nên hắn cũng không cần phải ra tay nữa, bởi vì hắn còn phải đối phó với những nguy hiểm khác ở xung quanh, mọi người không cần phải nhìn chằm chằm vào một con quỷ.
“Con quỷ tấn công A Hồng từ trong thế giới quỷ họa, tôi đoán vừa rồi con quỷ quay đầu nhìn chằm chằm A Hồng là để nhớ kỹ cô ấy. Sau khi đã nhớ kỹ A Hồng thì cô sẽ trở thành đối tượng bị tấn công, hơn nữa chỉ cần nhớ kỹ được thì dường như nó có thể tấn công bất kể khoảng cách.”
Dương Gian chậm rãi mở miệng nói.
Hắn đưa ra suy đoán vì đã có đủ thông tin.
Quỷ không ở trên thuyền mà vẫn có thể tấn công A Hồng, cùng với trước đó quỷ quay đầu nhìn chằm chằm A Hồng, những tin tức này ghép lại với nhau thì sẽ suy luận ra được quy luật giết người của lệ quỷ và phương thức giết người.
Dù có thể không được chi tiết lắm, nhưng như vậy là đủ.
Vẻ mặt A Hồng nghiêm túc, cô cố gắng lùi lại, tránh xa lệ quỷ kia.
“Vô dụng thôi, quỷ có thể vượt qua khoảng cách, dù cô có tránh đến chỗ nào đi nữa cũng sẽ bị nó tấn công.”
Dương Gian một tay cầm trường thương bị nứt, để ngang trước mặt A Hồng.
Hai tay của lệ quỷ vẫn đang cố gắng đẩy trường thương bị nứt ra, không ngừng tiến về phía A Hồng, nỗ lực chạm vào cô.
“Vũ khí linh dị trong tay tôi cũng không phải dựa vào sức mạnh là có thể đẩy ra, cân bằng nằm trong tay tôi, cơi như lệ quỷ thì nếu muốn phá vỡ cân bằng cũng sẽ phải trả giá đắt.”
Quỷ nhãn của Dương Gian chuyển động, lạnh lùng nói.
Trường thương bị hai tay của lệ quỷ đẩy, nghiêng ngả.
Cân bằng mất đi hiệu lực.
Nguyền rủa hẳn phải chết xuất hiện.
Sau một khắc, đôi bàn tay mơ hồ, lạnh lẽo kia dường như bị thối rữa, bắt đầu tiêu tan từng chút một, biến mất ở trước mắt mọi người.
“Thực sự quá khó tin.”
Liễu Tam thấy một cảnh này thì có cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Con quỷ kia bị trường thương làm từ vàng trong tay Dương Gian cản lại thì còn có thể hiểu được.
Dù sao vàng sẽ không bị lệ quỷ ảnh hưởng.
Thế nhưng trường thương chỉ nghiêng về một chút mà lệ quỷ đã tan biến, điều này thật không thể nào hiểu được.
“Chỉ mới đánh lui được một lần tấn công của quỷ mà thôi, chờ lát nữa quỷ khôi phục thì A Hồng sẽ lại bị tấn công.”
Thẩm Lâm nói.
Dương Gian nói:
“Tôi biết, cho nên chém đứt đôi tay của quỷ là được.”
Lúc này, một bóng người màu đen đứng lên từ dưới chân, dần dần bao trùm trường thương trong tay.