Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2518 - Chương 2518: Quỷ Giới

Chương 2518: Quỷ Giới

Bốn mươi lăm phút sau.

Dương Gian cảm thấy mình đã đạt đến giới hạn, hắn không thể sử dụng sức mạnh linh dị của mình một cách không kiêng nể gì nữa. Trong khoảng một trăm kilomet của quỷ hồ đang được khôi phục và địa hình không còn thay đổi gì lớn nữa, nhưng đã thấy được tác dụng của nó, việc còn lại sẽ phải được giải quyết theo thời gian.

Chậm rãi từ cao xuống thấp.

Dương Gian dẫn theo đám người xuất hiện ở một tòa nhà cao chót vót tại thành phố Trung Châu.

Quỷ hồ đã lan rộng, thành phố Trung Châu bị ngập hoàn toàn, nước đã dâng đến độ cao mười tầng nhà, mà nó vẫn đang tiếp tục dâng cao.

"Dương Gian, phong tỏa quỷ hồ thành công không?"

Phùng Toàn vẫn luôn quan sát mọi việc từ trên cao, lúc này hắn mới vội hỏi.

"Không có, tuy rằng quỷ hồ không có khuếch tán nhưng việc mất khống chế là điều đã định sẵn, kế tiếp, lệ quỷ của quỷ hồ sẽ dần dần thoát ra. Đó đều là những lệ quỷ mà quỷ hồ không thể vây hãm, chúng rất đáng sợ nhưng trước đừng quan tâm đến những thứ này đã."

Dương Gian nói:

"Tình hình của A Hồng thế nào rồi?"

"Linh dị xâm nhập thân thể, khuôn mặt của cô ấy sắp thối rữa hoàn toàn nhưng hiện tại vẫn chưa chết được. Chỉ là sau sự việc này, sợ rằng trong tương lai cô ấy sẽ không thể làm thêm nhiệm vụ gì nữa."

Tào Dương ngồi xổm bên cạnh A Hồng kiểm tra, hắn nhíu mày.

Một bên mắt của A Hồng bị mù, lông mày cũng không còn, tất cả đều bị ăn mòn bởi thuốc nhuộm của quỷ trang còn sót lại.

"Còn có thể sống là tốt rồi."

Dương Gian nhìn thoáng qua, vẻ mặt không chút thay đổi nói.

"Bây giờ tôi sẽ xuống quỷ hồ để vớt Lý Quân và Liễu Tam lên, không thể mặc kệ cho hai người này chìm xuống đáy hồ, họ còn chưa chết."

Tào Dương có chút sững sờ:

"Như thế quá mạo hiểm, lệ quỷ trong hồ vẫn còn, bây giờ bên trong quỷ hồ còn không khống chế được, nếu gặp phải nguy hiểm thì cậu sẽ chết ở trong đó."

Hắn không đồng ý cho Dương Gian đi làm việc này.

"Lý Quân và Liễu Tam không được cứu ra thì sẽ không có cách giải quyết những chuyện tiếp theo, chúng ta đang thiếu nhân lực."

Dương Gian trầm giọng nói:

"Hơn nữa ngoại trừ phải đối phó với quỷ hồ, chúng ta còn phải để ý đến những kẻ thù kia."

Hắn lơ đãng liếc nhìn ba người trên chiếc thuyền đen nhỏ đằng xa.

Mặc dù ác khuyển bất ngờ xuất hiện và giết chết một người trong số họ nhưng ba người còn lại vẫn là mối đe dọa lớn nhất, không thể xem nhẹ.

"Vậy cứ quyết định như thế đi, Phùng Toàn, Tào Dương, hai người các anh trông chừng kỹ A Hồng."

Nói xong, Dương Gian từ từ lấy trong túi ra một chiếc nhẫn sắt.

Mặc dù chiếc nhẫn này bằng sắt nhưng nó trông giống như được mài giũa từ xương người màu trắng.

Đây là đồ vật linh dị được Dương Gian tạo ra trước khi hắn đến quỷ hồ, hắn đặt tên cho nó là quỷ giới.

Một khi đeo nó vào, chỉ cần có từ ba người trở ở cùng một nơi thì sẽ không bao giờ bị người khác phát hiện.

Chỉ có điều đây là đối với con người, Dương Gian không dám chắc nó có tác dụng với ma quỷ hay không.

Nhưng có vẫn hơn không, cho dù nó chỉ có một chút ảnh hưởng thì cũng tốt rồi.

Sau khi đeo chiếc nhẫn vào.

Dương Gian rõ ràng vẫn còn đứng ở chỗ cũ nhưng trong mắt Phùng Toàn và Tào Dương thì hắn tựa như là đã biến mất, hoàn toàn không tồn tại.

Hắn không nói thêm gì.

Hắn nhảy xuống quỷ hồ từ trên nhà cao tầng.

"Phù phù!"

Một tiếng nước rơi rất lớn vang lên.

Mặc dù không ai nhìn thấy được việc gì đang xảy ra nhưng tiếng động lớn như vậy cũng đủ để giải thích mọi thứ.

Trên chiếc thuyền nhỏ màu đen, ông chủ Lưu hơi bối rối khi nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức hiểu ra:

“Cậu thanh niên kia nhảy vào trong quỷ hồ, lần này chắc là để vớt những người lúc trước đã chìm xuống đáy quỷ hồ. Họ không có đủ nhân thủ mà lệ quỷ trong quỷ hồ đang thoát ra, một khi mấy con quỷ ghê gớm thoát ra thì họ cũng khó giải quyết, cho nên hiện tại hắn phải chỉnh đốn đội ngũ, tăng cường sức mạnh.”

"Cổ trấn Thái Bình đang bị nước nhấn chìm, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng rồi."

Lúc này, ông lão độc nhãn đã hồi phục rất nhiều, vết thương trên cổ gần như đã lành.

Tuy nhiên, linh dị trong cơ thể bị tách rời không phục hồi nhanh như vậy.

Nhìn thấy Dương Gian chủ động tiến vào quỷ hồ, trong lòng của ông ta lại sinh ra cảm giác do dự thêm lần nữa.

Ông chủ Lưu nói:

“Quy tắc không thể bị phá bỏ hết lần này đến lần khác. Hắn thống trị quỷ hồ, đảo ngược tình thế. Điều này có nghĩa là những gì ông già nói là đúng. Ông rất muốn cứu cổ trấn Thái Bình, tôi có thể hiểu được. Nói thật thì tôi cũng nghĩ như vậy nhưng mọi chuyện cũng đã xảy ra, chúng ta già rồi, chẳng sống thêm được vài năm, cứ yên lặng biến mất là được, cũng không nên ngăn cản thế hệ trẻ.”

"Nếu ông thực sự muốn làm, tôi cũng sẽ ngăn ông lại."

Ông lão độc nhãn nhìn chằm chằm ông ta:

"Ông không phải đối thủ của tôi."

Nhưng lời nói của ông ta vừa dứt, người đàn ông vô diện nãy giờ không hề nhúc nhích cũng quay người lại, vươn tay đến trước mặt ông lão độc nhãn với thái độ không cần nói cũng hiểu.

Ông chủ Lưu cười nói:

"Ông nhìn xem, hắn cũng không đồng ý."

"Mà thôi…."

Ông lão độc nhãn nhìn cổ trấn dần dần chìm khuất phía xa, trong mắt hiện lên vẻ hoảng hốt.

Bình Luận (0)
Comment