Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2547 - Chương 2547: Liễu Tam Bất Thường

Chương 2547: Liễu Tam Bất Thường

Dương Gian nói tiếp:

“Tiếp xúc với quỷ hồ càng lâu, anh càng gặp phải nhiều nguy hiểm và khủng hoảng, đây là điều không thể tránh khỏi. Trước đây anh từng nói nữ thi trong hồ chỉ giẫm lên vùng nước đọng, không lên bờ được nhưng những thứ này đã phá vỡ quy luật trước đó. Nó không chỉ thoát khỏi quỷ hồ mà nó còn leo lên thuyền gỗ.”

“Nó không bị quy luật của linh dị hạn chế, nói vậy chắc mọi người cũng hiểu rõ rồi.”

“Nếu chúng ta cùng nhau tấn công thì có bao nhiêu phần thắng?”

Lý Quân trầm giọng nói.

“Khó để nói, hiện tại chúng ta chưa bị thứ quỷ kia chú ý đến. Nếu thật sự phải ra tay thì có hai khả năng. Hoặc là nó sẽ bị chúng ta xử lý trong vòng vài giây, hoặc là chúng ta sẽ chết hết. Chỉ có thể xuất hiện hai trường hợp tiêu cực này, không có trường hợp thứ ba. Tôi có cảm giác vế sau có khả năng xảy ra hơn.”

Dương Gian sờ trán mình, quỷ nhãn không an phận mà chuyển động, đây là một loại dự cảm chưa từng có trước đây.

Dự cảnh xuất hiện có nghĩa là sẽ xuất hiện nguy hiểm cực lớn.

“Có bao nhiêu đội trưởng bị giết chết cả đoàn khi liên thủ? Khả năng này cũng không lớn.”

A Hồng nói, cô không tin sẽ xuất hiện loại chuyện này.

"Trước đó chưa xuất hiện quỷ, tất cả mọi người đã chìm xuống hồ, suýt chết cả đoàn, lời này của Dương Gian không phải nói quá."

Vẻ mặt của Tào Dương rất nghiêm túc.

Lý Quân nói:

"Dù khó thì cũng phải nghĩ biện pháp xử lý, chẳng phải chúng ta cũng đã thắng trong cuộc đối đầu số lượng trước đó à?"

Vẻ mặt Dương Gian hơi thay đổi, hắn không nói gì.

Thật ra dù là lần đầu hay lần thứ hai thì bên mình đều thua về số lượng. Sở dĩ chống cự được đến bây giờ là vì không biết tại sao mình có thể đánh cắp sức mạnh linh dị của quỷ hồ, sau đó lợi dụng phần sức mạnh linh dị này để chống lại quỷ hồ.

"Liễu Tam, cậu đang làm cái gì?"

Phùng Toàn đột nhiên hét lên một tiếng, lúc này mọi người mới phát hiện Liễu Tam chợt không nói một lời nào, vẻ mặt hắn trở nên trống rỗng, sau đó đi từng bước về phía trước. Nhưng chưa đi được mấy bước thì hắn đột nhiên bước hụt, rơi thẳng từ nóc của một tòa nhà cao tầng xuống.

Mắt thấy hắn sắp rơi vào quỷ hồ, Phùng Toàn sử dụng quỷ vụ không chút do dự.

Quỷ vụ nhanh hơn một bước bao trùm mặt hồ, mạnh mẽ kéo lại Liễu Tam đang rơi xuống hồ.

Phùng Toàn đi ra từ trong sương mù dày đặc, đẩy Liễu Tam đến trên mặt đất.

Hắn không hôn mê mà rơi vào trạng thái vô thức, hắn lại chậm rãi đứng lên, tiếp tục đi về phía trước.

"Hắn xảy ra vấn đề."

Tào Dương lập tức nói:

"Chắc có liên quan đền lời nguyền rủa lúc trước, hắn đang vô thức đi về phía lệ quỷ trên chiếc thuyền kia."

Ngay sau đó, Liễu Tam dừng bước, trên lưng như cõng một cái xác cực kỳ nặng, không thể cử động được nữa.

Sau khi bị Tào Dương quấy rầy, hắn dần dần tỉnh lại.

“Liễu Tam, cậu sao thế?”

Lý Quân hỏi.

Liễu Tam nhìn xung quanh rồi lại lắc đầu:

"Lúc nãy tôi đột nhiên bị mất tập trung. Không sao cả."

"Mất tập trung? Vừa rồi suýt nữa cậu đã rơi xuống quỷ hồ rồi. Lẽ nào cậu lại muốn Dương Gian một lần nữa mạo hiểm vớt cậu lên?"

Lý Quân trầm giọng nói:

"Hãy cẩn thận kiểm tra lại tình trạng của chính mình. Chúng ta vẫn đang đối phó với những thứ linh dị, không thể tự mình loạn trước."

"Tôi cảm thấy mình hết sức bình thường..."

Liễu Tam xoa xoa đầu, nhưng chưa kịp nói xong, một tay hắn đột nhiên buông xuống.

Một vài sợi tóc dài đen nhánh rơi xuống khỏi đầu hắn. Những sợi tóc dài ướt đẫm đó hoàn toàn không phải của hắn, bởi vì tóc hắn ngắn, căn bản không dài như vậy.

Những người khác cũng nhìn thấy mái tóc dài ướt đẫm trên tay hắn.

"Mái tóc dài của lệ quỷ? Rõ ràng lúc trước còn chưa có mà."

Lý Quân bắt lấy nhìn, ngay lập tức đốt một ngọn lửa quỷ để thiêu rụi nó.

Nhưng trong ánh lửa quỷ, mái tóc dài ướt át vẫn không bị thiêu rụi, không thể phá hủy nó.

Mà theo thời gian, mái tóc đen dài trên đầu của Liễu Tam dần dần nhiều lên, như thể nó đang dài ra một cách nhanh chóng.

Hắn lại có vẻ hơi bối rối.

“Có gì đó không ổn.”

Dương Gian cũng lúc này cảm nhận được bóng quỷ đang dao động, cơ thể hắn đang không tự chủ được mà muốn thoát khỏi sự kiểm soát của bóng quỷ.

Có vẻ như hắn muốn rơi xuống quỷ hồ phía trước, đắm mình vào trong đó.

Liễu Tam cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề này, hắn sờ sờ gò má, tự hỏi không biết từ bao giờ mặt mình lại trở nên u ám lạ thường, ngoài ra còn rất mịn.

Làn da này hoàn toàn không phải của hắn, mà là của phụ nữ.

Không, nó chính xác là da của một nữ thi.

“Là sự xâm chiếm linh dị, tôi đang dần bị xâm chiếm.”

Liễu Tam ngay lập tức sáng suốt phán đoán tình hình của mình.

Suy nghĩ của anh quay ngoắt:

"Điều gì đã khiến tôi bị xâm chiếm, nước hồ, tiếng khóc? Hay bóng lưng lệ quỷ trên thuyền, hay lời nguyền bị nhiễm trước đó..."

Mỗi một cái đều có thể.

Và Liễu Tam thấy rằng sự xâm chiếm này là không có cách nào đảo ngược tình thế, ngay cả cơ thể người giấy của hắn cũng không thể chống lại sự xâm chiếm này.

Bình Luận (0)
Comment