Trước đó, Dương Gian yêu cầu mọi người rút lui không chỉ vì lời nguyền trên người ba người kia mà còn vì hắn đang do dự không biết có nên tiếp tục đối phó với quỷ hồ trong vô vọng không.
“Tôi sẽ báo cáo vấn đề này để cho tổng bộ đưa ra quyết định, tổng bộ có một đội chuyên nghiệp để phân tích, chúng ta chỉ làm việc của mình là được.”
Lý Quân nói.
"Biết thế tôi đã sớm từ chối nhiệm vụ này, suýt chút nữa đã chết ở chỗ quỷ quái này."
Liễu Tam lắc đầu, quay người rời đi.
Hắn không cần đi ngủ nghỉ ngơi, nhưng cũng cần điều chỉnh trạng thái một chút.
"Có việc gì thì ngày mai nói tiếp, đêm nay Lý Quân tranh thủ thời gian báo cáo sự việc, thành lập hồ sơ về quỷ hồ, xem tổng bộ bên kia nói thế nào, chúng ta đợi câu trả lời chắc chắn vào ngày mai."
Tào Dương nói.
Lý Quân gật đầu nói:
"Được, tôi đi liên hệ tổng bộ ngay."
Nói xong hắn lấy điện thoại định vị vệ tinh ra.
Dù trước đó hắn rơi xuống quỷ hồ nhưng điện thoại vẫn có thể sử dụng được, không ảnh hưởng đến kết nối.
Phùng Toàn cũng nói:
"Vậy tôi đi nghỉ ngơi trước, có chuyện gì thì nói một tiếng."
Mọi người đều mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, không nói chuyện quá lâu. Sau khi nói vài câu thì giải tán.
Tuy nhiên, trạm dịch vụ không lớn, chỉ là một nơi nhỏ. Mặc dù có vài người tách ra nghỉ ngơi nhưng thực ra cũng không cách xa nhau lắm, làm như vậy cũng vì sự an toàn của nhau.
Lúc này, Dương Gian đã đi tới một gian phòng trong trạm dịch vụ.
Hắn vừa vào phòng liền khóa trái cửa, sau đó nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Đột nhiên, Dương Gian cúi xuống và nôn vào bồn cầu, hắn nôn ra rất nhiều máu, giống như vòi xả nước bị hỏng, không thể chặn lại được.
Màu da trên cơ thể hắn tái đi rất nhanh, có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Thân thể của người sống trong nháy mắt trở nên ảm đạm và lạnh lẽo.
"Việc đánh cắp sức mạnh linh dị của quỷ hồ ảnh hưởng đến mình quá lớn. Quỷ hồ không khống chế được loại linh dị này, nếu cứ tiếp tục, mình sẽ bị linh dị của quỷ hồ ăn mòn hoàn toàn, cuối cùng sẽ trở thành quỷ hồ thứ hai."
“Sau khi mất đi quỷ ảnh thì sự cân bằng đã bị đánh vỡ.”
"Sự cẩn thận lúc trước của mình là đúng, nhiều hơn một phần linh dị thì càng không chắc chắn."
Dương Gian cảm thấy thân thể khác lạ. Lúc này, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía mình trong gương.
Sắc mặt rất khó coi, giống như người chết đuối, mặt không có chút máu.
“Nhưng nếu không có sức mạnh linh dị của quỷ hồ, trước đây mình đã chết dưới đáy quỷ hồ, không thể sống đến bây giờ.”
Sau khi nói xong, Dương Nghiên cúi người nôn thốc nôn tháo.
Máu tươi chảy ra rất nhiều.
Đây là máu mà linh dị của quỷ hồ đang bài xích trong cơ thể.
Bây giờ, thứ trong cơ thể hắn không phải là máu mà là nước hồ.
"Nhưng loại ăn mòn này cũng có chỗ tốt. Sự phục hồi của quỷ nhãn dường như đang dần lắng xuống, cho nên tiếp theo, thứ mình cần lo lắng không phải là sự khôi phục của quỷ nhãn mà là vấn đề quỷ hồ ăn mòn cơ thể."
Dương Gian hiểu rằng việc làm chủ sức mạnh linh dị cũng có cái giá của nó.
Lúc trước hắn khống chế quỷ nhãn, khống chế quỷ ảnh, hắn cũng phải trả giá rất đắt mới nắm giữ được hai loại sức mạnh linh dị này. Chuyện của quỷ hồ bây giờ cũng như thế.
"Vậy sau khi sự việc quỷ hồ kết thúc, mình phải tìm cân bằng mới để giải quyết ảnh hưởng của quỷ hồ đối với bản thân. Nếu thành công thì mình nhất định có thể giải quyết xong việc khôi phục quỷ nhãn và mở quỷ vực đến tầng thứ tám, hơn nữa còn hoàn toàn có thể lĩnh ngộ sức mạnh linh dị của quỷ hồ."
Nếu có cách nào để khống chế hoàn toàn tầng linh lực này thì chỉ có tấm da người người mới biết được.
Trong khi suy nghĩ, hắn lại nghiêng người nôn mửa, nhiều tới mức cứ như sẽ ói hết máu trong người vậy.
Nhưng lúc này.
Trong căn phòng tối, như có một cơn gió thổi qua, cánh cửa ban đầu đột nhiên kêu nhẹ một tiếng kẽo kẹt, rồi khẽ mở ra.
Động tĩnh nhỏ như vậy vốn dĩ sẽ không có ai thèm để ý.
Nhưng Dương Gian lúc này đang ở trong nhà vệ sinh đã lập tức ngừng nôn mửa, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa, hét lên:
"Ai?"
Mặc dù bản thân hắn đang phải chịu sự ảnh hưởng đến từ linh lực của quỷ hồ, nhưng hắn vẫn chưa đến mức mất cảnh giác.
Vừa rồi, Dương Gian nhớ rõ rằng ngay khi bước vào phòng, hắn đã đóng cửa và khóa lại.
Chỉ một cơn gió làm sao có thể thổi tung cánh cửa được.
Tuy nhiên, bên ngoài nhà vệ sinh, trời tối mịt và không có chút ánh sáng nào.
Dương Gian không bật đèn, trạm dịch vụ đã bị mất điện vì hắn đã thay đổi địa hình trước đó.
Hắn lặng lẽ đợi trong mười giây.
Khuôn mặt hắn ngay lập tức trở nên u ám.
Không ai trả lời, có nghĩa là không phải ai khác trong số họ đang tìm mình.
“Lẽ nào là lệ quỷ của quỷ hồ theo tới đây?”
Dương Gian trong lòng đoán già đoán non, nhưng mắt quỷ đã mở ra rồi.