Liễu Tam cũng nói:
"Đổi một thành phố Trung Châu bỏ hoang lấy một sự kiện linh dị cấp S. Cái giá này có thể chấp nhận được. Dương Gian nói rất đúng. Trước đó chúng ta đã từng tiếp xúc với lệ quỷ trong quỷ hồ, chúng rất đáng sợ. Kế hoạch máy ảnh linh dị của tôi chỉ tồn tại trên lý thuyết và có thể không thành công, việc theo dõi sau đó cũng là một bài toán khó."
"Tôi đề nghị nên hoãn lại sự kiện linh dị này. Chúng ta đã thấy sự đáng sợ của quỷ hồ rồi, chỉ cần chúng ta tiếp tục trưởng thành cố gắng thì sẽ dễ dàng đối phó với nó hơn trong tương lai."
"Nếu các cậu không đối phó với quỷ hồ nữa, không phải chúng ta phí công đi một chuyến rồi à, cũng không dễ giải thích với tổng bộ.”
A Hồng do dự.
Dương Gian mở miệng nói:
"Không có quy định phải giải quyết hoàn toàn sự kiện linh dị, quỷ sai chưa được giải quyết, quỷ họa cũng chưa được giải quyết, ngoài ra còn có rất nhiều sự kiện linh dị cấp A trong phòng tài liệu ở tổng bộ. Khi đối mặt với một sự kiện linh dị không thể giải quyết, chỉ cần thiệt hại không lớn thì vẫn có thể ngầm chấp nhận sự tồn tại của nó."
"Quỷ họa và quỷ sai bị nhốt trong tòa Bình An cũng là vì chuyện này. Chúng không thể lang thang ra ngoài, tổng bộ tự nhiên cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua, nếu cô không tin thì hãy xem Tào Diên Hoa nói gì trong báo cáo đánh giá nguy hiểm. Ông ta nhất định sẽ đồng ý kế hoạch phong tỏa của tôi."
Lý Quân nói:
"Dương Gian, bây giờ cậu đừng đưa ra quyết định vội. Thế này đi, cậu để tôi liên hệ với tổng bộ trước xem họ nói gì, sau đó chúng ta sẽ bàn lại sau."
"Tôi chỉ là một người làm thuê, có thể đưa Tào Dương ra ngoài và phong tỏa quỷ hồ đã là làm hết sức mình, Tào Diên Hoa chắc cũng không muốn thấy mấy người chúng ta kiệt sức đến chết ở đây đâu.”
Dương Gian nói.
Lúc này Lý Quân đã liên lạc với tổng bộ và báo cáo những gì Dương Gian vừa nói.
Có một nhóm chuyên gia ở tổng bộ chịu trách nhiệm tiếp nhận và xử lý những vấn đề quan trọng như vậy.
Ngay sau đó, tin tức đã nhận được phản hồi.
Lý Quân đặt điện thoại di động định vị vệ tinh xuống, nhìn Dương Gian:
"Bộ trưởng Tào đã đồng ý với kế hoạch phong tỏa của cậu. Vấn đề quỷ hồ được phép tạm thời gác lại, nhưng tiền đề là cậu phải đảm bảo rằng sự linh dị của quỷ hồ sẽ không phát tán ra ngoài."
"Chuyện linh dị đầy tính bất trắc, làm sao tôi bảo đảm được? Ký cam đoan? Nếu vi phạm hợp đồng sẽ bị đi tù à? Tình huống như tôi thì bị phán bao nhiêu năm.”
Dương Gian nhìn rồi nói.
Hiện tại, điện thoại di động định vị vệ tinh chưa cúp.
Tào Diên Hoa nghe thấy lời nói của Dương Gian thì lớn tiếng đáp lại:
"Dương Gian, tôi chỉ cần cậu thỉnh thoảng giám sát quỷ hồ, nếu có dấu hiệu mất kiểm soát, tôi sẽ lại điều cậu đi. Hi vọng tới lúc đó cậu có thể tới kịp thời."
"Trường hợp này phải thêm tiền."
Dương Gian nói.
“Vậy cho nợ đi.”
Tào Diên Hoa nói.
Dương Gian nói:
"Nợ có lãi, hơn nữa lãi rất cao."
"Vậy cũng nợ trước đã."
Tào Diên Hoa nói: "Chuyện lần này chưa được giải quyết, tôi không lấy lại những thứ trước đây đã là tốt rồi."
Hắn cũng đang thể hiện thái độ của mình, không thể khiến cho Dương Gian mỗi lần đều được voi đòi tiên được, nếu không sau này sẽ rất khó mời được hắn.
"Nếu ông nói như vậy, lần sau tìm tôi làm việc, tôi sẽ nhận tiền, việc thì cứ để đó đã."
Dương Gian nói:
"Ông đang cố ép một người đáng tin cậy như tôi trở nên vô lại."
Tào Diên Hoa không nói nên lời, sau đó hắn nói:
"Trước kia tổng bộ từng thu tiền quỷ. Tôi trở về sẽ tìm sau, nếu tìm được, tôi sẽ cho cậu ba đồng."
"Chỉ có ba đồng? Không được, bảy đồng.”
Dương Gian nói.
"Sau khi tìm được tiền quỷ, tìm được bao nhiêu thì cho cậu bấy nhiêu, cậu đừng lải nhải nữa, nếu có kế hoạch đối phó với quỷ hồ, tôi sẽ cho cậu tùy ý lấy đồ trong phòng.”
Tào Diên Hoa nói và vẽ một miếng bánh.
Tiếc là chiếc bánh quá nhỏ, Dương Gian không hứng thú.
"Không cần đâu, tôi không thể làm gì quỷ hồ được nữa. Tôi có thể làm đến đây là tới cực hạn rồi. Nếu ông muốn đối phó, hãy đưa đội trưởng khác đi, đầu hàng và thua một nửa, cùng lắm tôi chỉ nhận một nửa số tiền tăng ca thôi.”
Dương Gian nói.
Tào Diên Hoa nhẫn nhịn, chậm rãi nói:
"Không cần tới mức đó, chuyện cứ giải quyết như vậy đi, sau này cậu cứ theo dõi sát sao một chút, có vấn đề gì thì báo cáo kịp thời."
Cuối cùng, cuộc trò chuyện cũng kết thúc.
Tổng bộ đồng ý phương án phong tỏa hồ ma.
Trước giờ, tác phong làm việc của Tào Diên Hoa luôn ổn định. Mặc dù muốn giải quyết quỷ hồ nhưng hắn lo lắng một số đội trưởng sẽ bị diệt. Giờ khó khăn lắm mới tìm lại được Tào Dương và đội trưởng Ngân Tử, mặc dù hắn đã mất người phụ trách thành phố Trung Châu, tuy Trình Hạo và Thẩm Lâm đã biến mất nhưng tình hình chung cũng được cải thiện rất nhiều, nếu chuyến này phái hết họ ra ngoài thì thật đáng tiếc, dù sao thì sự khuếch tán của quỷ hồ đã bị chặn lại.