Dương Gian cố gắng chìm vào giấc ngủ vào lúc này.
Trên thực tế, theo tình hình hiện tại của hắn, hắn có thể duy trì tỉnh táo mà không cần chìm vào giấc ngủ.
Nhưng chỉ xảy ra ở trạng thái bình thường.
Bây giờ, trong trí nhớ của hắn có một quỷ cẩu, quỷ cẩu đó sẽ dẫn người ta vào trong mộng, một khi lơ là cảnh giác thì lập tức bị cuốn vào trong mộng, bắt đầu một cơn ác mộng kinh hoàng không bao giờ dứt.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Dương Gian vẫn không buồn ngủ chút nào, rất tỉnh táo.
Nhưng dần dần, hắn cảm thấy có gì đó không ổn. Theo thời gian, ý thức của hắn bắt đầu mơ hồ, sự thay đổi này giống như một sức mạnh linh dị vô hình đang kéo hắn, cố gắng khiến hắn chìm vào giấc ngủ.
Hắn cố gắng chống lại cảm giác buồn ngủ này theo bản năng.
Nhưng không có kết quả.
Cơn buồn ngủ không hề biến mất mà càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức không thể chống lại, chỉ có thể bất lực chìm vào giấc ngủ.
Dương Gian hiểu rằng đây không phải là một giấc ngủ bình thường mà là có một sức mạnh linh dị đã tác động đến hắn và khiến hắn ngủ một cách vô thức….
Hắn không cự tuyệt cảm giác này, lựa chọn chấp nhận, chủ động bị ảnh hưởng bởi sức mạnh linh dị mà ngủ say.
Ngay sau đó, Dương Gian chìm vào giấc ngủ.
Từ lúc ngồi xuống đến trước và sau khi chìm vào giấc ngủ không đến một phút, nếu tính từ lúc bị ảnh hưởng đến tinh thần thì hắn cũng chỉ gắng gượng được hơn mười giây.
Dương Gian lập tức bước vào cõi mộng.
Đây là thế giới của những giấc mơ.
Phù! Phù!
Trong thế giới mờ mịt tối tăm, làn gió âm u lạnh lẽo thổi qua, xung quanh im lặng kinh khủng.
Khi Dương Gian tỉnh lại, hắn thấy mình đang đứng trên một con đường đất trên cánh đồng, trước lối đi là một khu rừng già nhỏ, tất cả đều là một loại cây, thẳng tắp và đung đưa trong gió đêm, tạo thành âm thanh xào xạc.
“Tới rồi, thế giới của những cơn ác mộng.”
Dương Gian nhìn vào đôi tay mình.
Một bàn tay bị khiếm khuyết.
Đó là vị trí của bàn tay quỷ.
Trong giấc mơ của mình, hắn không có bàn tay quỷ, vì bàn tay quỷ không thể xuất hiện trong giấc mơ, vì vậy cái tay khiếm khuyết này là cách hiệu quả nhất để phân biệt giữa mơ và thực.
“Quỷ cẩu có lẽ ở trong khu rừng già này.”
Dương Gian nhìn quanh.
Không có gì xung quanh và cả thế giới dường như chỉ còn lại khu rừng già này.
Hắn không do dự, bước đi một cách kiên định và thận trọng vào khu rừng già này.
Dưới chân đầy lá rụng, héo úa vàng úa, hết lớp này đến lớp khác, cảm giác mềm mại khi dẫm lên khiến người ta không khỏi băn khoăn đây rốt cuộc là mơ hay là một thế giới kỳ lạ vừa chân thực vừa kỳ dị?
Dương Gian rất quen thuộc với khu rừng này, hắn đã từng đến nơi này.
Vì khung cảnh trong giấc mơ này tương đồng với rừng cây ở quê hương hắn, hơn nữa chúng hoàn toàn giống nhau, gần như không có gì khác biệt.
Nhưng Dương Gian nhanh chóng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Sau khi đi bộ trong khu rừng có vẻ nhỏ này lại phát hiện giống như không có điểm cuối, dù có đi như thế nào thì vẫn không có cách nào thoát ra được.
“Tìm thấy rồi.”
Sau khi đi dọc theo con đường rừng quen thuộc một lúc, Dương Gian dừng lại và nhìn chằm chằm phía trước.
Đó là một khoảng trống trong rừng.
Một căn nhà gỗ cũ kỹ được dựng trên bãi đất trống. Cánh cửa của căn nhà gỗ mở hờ, bên trong tối đen như mực nhưng theo bản năng, Dương Gian cảm thấy có thứ gì đó khủng khiếp trong căn nhà gỗ đó.
Thận trọng bước tới gần.
Dương Gian biết rất rõ, lần này hắn đến tìm quỷ cẩu, nếu con chó đó tồn tại trong giấc mơ thì chỉ có thể là ở nơi này.
Vì cha hắn từng nuôi một đàn chó lớn trong khu rừng này khi ông còn sống.
Và con chó sống sót cuối cùng đúng là quỷ cẩu trong giấc mơ.
Sự xuất hiện và tiếp cận của Dương Gian thực sự đã khơi dậy sự cảnh giác của quỷ cẩu trong ngôi nhà gỗ.
Một đôi mắt đỏ bừng đột nhiên xuất hiện trong căn nhà gỗ. Mặc dù cánh cửa đã đóng lại một nửa nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hung dữ. Ánh mắt ấy có chút gì đó tê dại khó tả, có vẻ kỳ dị và nguy hiểm, thậm chí còn đáng sợ hơn một lệ quỷ thực sự.
Giây tiếp theo, một loạt tiếng gầm nhỏ bị kìm hãm vang lên, một con chó hung ác khổng lồ, có bộ lông đen chạm vào cửa ngôi nhà gỗ và chậm rãi bước ra với nanh vuốt.
Nó nhìn chằm chằm Dương Gian, lè chiếc lưỡi đỏ tươi, hung dữ nhìn hắn và bắt đầu tiến lại gần.
"Thứ này đúng là đáng sợ. Con chó này có thể giết chết mình trong mơ mất."
Dương Gian rùng mình và cảm nhận được mối nguy hiểm mạnh mẽ.
Nhưng hắn không mang theo vũ khí gì cả vì hắn ở đây để thu phục quỷ cẩu, không phải để chiến đấu với nó.
Tất nhiên, việc quan trọng nhất là Dương Gian có đem vũ khí vào giấc mơ thì cũng không thể đánh bại nó.
Trong giấc mơ, hắn không những chỉ là một người bình thường mà còn là một người tàn tật.
Tuy quỷ cẩu trông giống chó nhưng lại là quỷ, một lệ quỷ thực thụ, đừng để bị vẻ ngoài của nó đánh lừa.