Dương Gian tiếp tục tìm kiếm nhưng điều kỳ lạ là hình ảnh phản chiếu dưới nước không phải là hắn mà là một con quỷ cẩu màu đen khổng lồ. Con quỷ cẩu có vẻ đang tìm kiếm dưới nước, đi đi lại lại và gầm rú, tuần tra trái phải, có vẻ như nó sẽ nhảy lên khỏi mặt nước bất cứ lúc nào, khiến mọi người phải chú ý.
Con quỷ cẩu được lưu giữ trong trí nhớ này có thể xuất hiện thông qua môi trường nước.
Thậm chí, chỉ cần quỷ cẩu muốn thì bất cứ lúc nào nó cũng có thể phá vỡ rào cản giữa thực và mộng rồi xâm nhập vào thế giới thực.
Sau khi con quỷ cẩu này thuần phục, Dương Gian dùng nước đọng của quỷ hồ làm môi giới, tương đương với việc khống chế một con lệ quỷ đáng sợ.
Quan trọng nhất là con lệ quỷ này độc lập với Dương Gian, sẽ không bào mòn Dương Gian, cũng sẽ không trở lại thành lệ quỷ, là sự tồn tại hoàn mỹ nhất cho đến hiện tại.
Đây là một kỳ tích được tạo ra từ sự va chạm của linh dị, vượt qua bất kỳ cách khống chế lệ quỷ nào trước đây.
Dọc theo bờ sông và đi vòng quanh thành phố Đại Xương, cuối cùng Dương Gian đã chọn lên bờ ở cửa khu nhà Quan Giang.
Khi hắn rời khỏi dòng sông, những thi thể nhợt nhạt trôi theo hắn mới chìm xuống đáy sông, ẩn nấp thật sâu. Đồng thời, hình bóng của con quỷ cẩu phản chiếu trên mặt nước cũng biến mất.
Vì con quỷ cẩu này không thể xuất hiện trên mặt đất.
"Trở về xem xem."
Lúc này, Dương Gian đi về phía biệt thự.
Nhà của hắn được sửa lại từ phòng kinh doanh trước đây, trước khu nhà Quan Giang. Đó là một biệt thự năm tầng với hoàn cảnh và vị trí tốt nhất, nhưng tiếc là thời gian ở đây của hắn không nhiều. Phần lớn thời gian đều dành cho các chuyến công tác và giải quyết các sự kiện linh dị nên Dương Gian cũng không có gian hưởng thụ loại biệt thự sang trọng này.
Nhưng nhà không phải chuẩn bị cho hắn mà là cho người thân.
Khi Dương Gian bước vào sân thì sững sờ, hắn nhìn thấy một người phụ nữ ngoài bốn mươi, ăn mặc giản dị và một thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi xổm, nhổ cỏ, xới đất, trồng một số loại rau ở hàng cây xanh.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
Sau khi do dự một hồi, Dương Gian bước nhanh đến và hô lên.
Mẹ của Dương Gian, Trương Phân và Giang Diễm ở một bên nghe thấy tiếng nói, lập tức dừng lại và nhìn lên.
"Dương Gian."
Giang Diễm là người vui mừng nhất, cô hô lên một tiếng, vui vẻ lao đến, sau đó bổ nhào vào người Dương Gian, to gan nhiệt tình hôn tới tấp lên mặt Dương Gian.
“Này, cậu nhớ tôi không? Tôi nhớ cậu chết đi được.”
Nói xong cô ôm chặt hắn và vùi đầu vào ngực Dương Gian.
Trương Phân mỉm cười, bà rửa sạch vết bẩn trên tay:
"Nhà ở quê xây gần xong rồi, mẹ thấy rảnh rỗi nên đến đây thăm, tiện thể trồng chút rau quả, hết mùa thì cũng không trồng được. Nhưng thư ký Trương Lệ Cầm của con đã chăm sóc nó rất tốt. Mấy cây ăn quả lúc trước cũng không sao. Qua đông chúng cũng không chết cóng.”
"Trước đó mẹ nghe cô ấy nói con lại đi công tác? Công việc bận rộn như vậy thì con phải chăm sóc bản thân cho tốt đấy."
Dương Gian nói:
"Con không sao, chỉ là mọi chuyện hơi phức tạp. Con phải đi xung quanh. Thực ra thì con cũng không mệt mỏi, giống như đi du lịch ấy".
"Dáng vẻ này của con lại làm mẹ nhớ đến cha con. Trước kia cũng như vậy, ngày ngày chạy ngược chạy xuôi, cũng không biết đang bận cái gì."
Trương Phân thoáng cảm khái nói.
"Mẹ, ở quê bây giờ thế nào? Không có chuyện gì chứ."
Dương Gian hỏi.
Trương Phân trả lời:
"Sao có thể có chuyện gì chứ. Sau vụ việc lần trước, nhiều người đã giàu có, xây nhà ở quê, tậu xe sang, có người hàng ngày nhậu nhẹt, cờ bạc trong làng, cũng không ít lần bị tố cáo. Nhưng vô ích thôi, đành chịu, các cô các chú của con cũng an phận hơn nhiều, biết con có bản lĩnh, có quan hệ, không nịnh hót như trước nữa.”
"Vậy là tốt rồi."
Dương Gian khẽ gật đầu.
"Nhưng em họ của con đã biến mất. Đã báo án được một thời gian nhưng vẫn chưa tìm thấy."
Sau đó Trương Phân nói thêm.
Vẻ mặt Dương Nghiên thay đổi:
"Em họ mất tích? Chuyện xảy ra khi nào?"
"Mới vài ngày trước. Khoảng nửa tháng trước, mẹ nghe nói đột nhiên mất tích vào một đêm nọ, không biết đã đi đâu. Có người trong thôn nói đã nhìn thấy con bé ở trong rừng nhưng khi người điều tra đến đây tìm thì lại không thấy ai, cũng không tìm ra manh mối gì."
Trương Phân nói.
Lúc này, Giang Diễm lên tiếng:
"Tôi đã treo thưởng một triệu nhưng vẫn chưa thu được gì."
“Làm hết sức là được, không tìm được cũng đành chịu thôi,”
Dương Gian bình tĩnh nói.
Hắn biết rằng sự mất tích của người em gái họ này chắc hẳn có liên quan đến sự kiện linh dị hoặc là cô cảm thấy cơn ác mộng sắp kết thúc nên đã chọn rời khỏi thôn.
Dù sao thì vẻ bề ngoài trẻ trung, kinh nghiệm và thân phận của cô thực ra rất phức tạp, ít nhất có thể chắc chắn rằng cô không phải người của thời đại này.
Bây giờ, trong mắt Dương Gian, việc cô biến mất là chuyện tốt, không phải chuyện xấu, ít nhất hắn không cần phải xem xét đến mối nguy hiểm tiềm ẩn này.
Nhưng hắn có thể chắc chắn rằng cô em họ này chưa chết, cô vẫn còn sống.