"Thực ra là như này, các vùng nước bị linh dị xâm chiếm đều liên kết với nhau. Dù không cần tiếp xúc trực tiếp, chỉ cần có nước, chúng có thể kết nối với nhau. Nói một cách đơn giản, mình có thể sử dụng nước như vừa ở bể bơi đi tới quỷ hồ thậm chí là đi những nơi khác."
Dương Gian khẽ cau mày, cũng hiểu thêm một chút về sức mạnh linh dị của quỷ hồ mà mình điều khiển.
Đây là một sức mạnh linh dị đặc biệt hơn so với quỷ vực.
Quỷ vực vẫn cần sức mạnh linh dị để bao trùm cả một vùng.
Mà thứ này thì không cần.
Ngay cả khi chỉ có một vũng nước đọng dưới chân, Dương Gian cũng có thể lập tức chìm xuống vùng nước đọng và kết nối với bể bơi của nhà mình thông qua vùng nước đọng.
Điều này chỉ xảy ra trong tình huống sức mạnh linh dị của quỷ hồ do Dương Gian điều khiển chưa phát tán.
Một khi sức mạnh linh dị này lan ra hoàn toàn.
Vậy thì Dương Gian có thể dễ dàng sử dụng nước hồ như một môi trường trung gian để kiểm soát tất cả các vùng nước, hơn nữa sự kiểm soát này bỏ qua khoảng cách. Thậm chí chỉ cần hắn đồng ý, vùng nước của nước ngoài cũng có thể được kiểm soát.
"Thật may là trước đó đã kịp thời ngăn chặn quỷ hồ, nếu không, lệ quỷ trong quỷ hồ sẽ xâm nhập vào các thành phố khác qua vùng nước, nhưng việc ngăn chặn và phong tỏa như vậy chắc chắn không thể ngăn chặn hoàn toàn quỷ hồ. Nó còn có các môi trường trung gian khác ở bên ngoài và có khả năng xuất hiện trở lại."
Đáy lòng Dương Gian dần dần chùng xuống.
Dù cho hắn dùng sức mạnh linh dị của quỷ hồ để phong tỏa khu vực, thay đổi địa hình và phong tỏa quỷ hồ thì vẫn không thể phong tỏa hoàn toàn quỷ hồ.
Chỉ có một cách là hắn phải khống chế hoàn toàn quỷ hồ, ít nhất cũng phải đánh cắp được trên 50% sức mạnh linh dị của quỷ hồ.
Suy nghĩ rất lâu.
Dương Gian lại khẽ lắc đầu:
"Quên đi, sự việc quỷ hồ đến bây giờ đã kết thúc, không ai có thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra sau này. Mình cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi. Thứ đó vừa tà môn lại vừa kinh khủng, cho dù là đội trưởng chỉ cần có chút bất cẩn thì cũng sẽ bị giết, mình đã làm tất cả những gì có thể làm rồi."
Không còn nghĩ ngợi gì nữa, hắn từ từ bước ra khỏi hồ bơi.
Toàn thân Dương Gian ướt đẫm, nước trên người không ngừng nhỏ xuống, rồi tụ lại, rồi tất cả lại chảy về hồ bơi một cách vô lý.
Trong tích tắc, trên mặt đất không còn vết nước, cơ thể của Dương Gian trở nên khô ráo.
Nhưng làn da của hắn vẫn tái nhợt không có một chút máu, nhiệt độ lạnh như mặt hồ.
Sự xâm chiếm linh dị là không thể thay đổi.
Quỷ lừa gạt cũng không thể phục hồi cơ thể của Dương Gian bây giờ.
Trước đây, Dương Gian có thể phục hồi cơ thể người bình thường trong một thời gian ngắn bằng cách dựa vào quỷ lừa dối, nhưng bây giờ, ngay cả khi hắn lập tức thay thế một cơ thể sống mới, nó cũng sẽ bị ăn mòn thành một trong cơ thể lạnh lẽo.
Nhiệt độ đã không còn ý nghĩa gì đối với hắn.
Trở lại phòng ngủ trên tầng năm để nghỉ ngơi.
Đêm nay, Dương Gian lại mơ, trong giấc mơ, hắn là một người bình thường, không bị linh dị ăn mòn, cũng có tình cảm của một người bình thường.
Thế giới trong giấc mơ của hắn rất rộng lớn. Có tất cả những người hắn đã gặp và tất cả những thành phố hắn đã ghé thăm. Mọi thứ đều rất thật. Hắn có thể cảm thấy lạnh, đói và đau đớn trong giấc mơ của mình... Sự khác biệt duy nhất so với thực tế là từ đầu đến cuối bên cạnh hắn lúc nào cũng có một con chó đen khổng lồ.
Mặc dù giấc mơ là giấc mơ của Dương Gian nhưng nó lại là giấc mơ linh dị do một con chó đen tạo ra.
Một người một chó có thể hợp tác để tạo thành thế giới trong mơ độc đáo này.
Mặc dù Dương Gian mất đi sự ấm áp của một người sống trong thế giới thực nhưng hắn đã có được một trải nghiệm cuộc sống bình thường trong giấc mơ của mình, điều đó có nghĩa là từ hôm nay trở đi hắn có thể chìm vào giấc ngủ mà không cần lo lắng, cũng không cần phải cố gắng duy trì trạng thái tỉnh táo của mình.
"Một buổi tối không tồi."
Sáng sớm hôm sau.
Tỉnh lại từ trong mơ, Dương Gian cảm thấy một sự kiên định và thỏa mãn không thể giải thích được, cả người nhẹ nhõm đi rất nhiều, mặc dù thân thể này lạnh lẽo đến kỳ lạ nhưng trạng thái tinh thần của hắn lại bình thường hơn trước rất nhiều.
Sự xói mòn linh dị đối với tinh thần dường như sẽ được đảo ngược vào ngày này.
Chán nản vào ban ngày và những giấc mơ thoải mái vào ban đêm.
Tại thời điểm này, Dương Gian đã tìm thấy một cách sống tốt.
"Giám đốc Dương, tỉnh rồi à? Chúng ta có nên xuất phát đi thành phố Đại Úc luôn không? Chúng tôi đã thông báo cho mọi người, chỉ đang đợi mỗi cậu."
Lúc này, giọng nói của Trương Lệ Cầm từ dưới lầu vang lên, cô đang gọi Dương Gian dậy.
Bởi vì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Dương Gian đã chín giờ sáng mà vẫn chưa bước xuống lầu.