Dương Gian không giải thích quá nhiều.
Chỉ có hắn biết rằng Trương Vĩ đã bị gương quỷ hồi sinh một lần.
Những người bị gương quỷ hồi sinh đều nhiễm phải linh dị, hơi không bình thường.
Đặc điểm rõ ràng nhất là trái phải của Trương Vĩ đều lộn ngược bởi vì người trong gương cũng đảo ngược.
"Cứ quyết định như vậy.
Tôi còn có chút chuyện khác, tôi sẽ quay lại tìm mọi người sau."
Sau khi nói xong, Dương Gian quay lưng bỏ đi.
Lúc này, hắn rời khỏi trung tâm giải trí và đến một biệt thự tư nhân ở thành phố Đại Úc.
Mức độ an ninh ở đây rất cao.
Khắp nơi đều có người tuần tra, xung quanh cũng có giám sát nhưng những thứ này đều là vô ích, căn bản không là gì đối với Dương Gian.
"Đây là nhà riêng của Lạc Thắng.
Nếu có ai sau lưng hắn thì chắc chắn sẽ hẹn hắn ở đây."
Dương Gian đứng trong phòng khách trống trải.
Mặc dù nó được trang hoàng lộng lẫy và sang trọng nhưng lại lạnh lẽo, chết chóc và không có một âm thanh nào cả, yên lặng đến đáng sợ.
Dương Gian giẫm lên gạch lát nền.
Tiếng bước chân vang vọng trong biệt thự.
Nhưng hắn dừng lại sau khi đi được vài bước, cầm trường thương nứt trong tay, quỷ ảnh sau lưng bắt đầu tản ra, giống như mực nước dày đặc không ngừng bao phủ bốn phương tám hướng.
Hắn muốn sử dụng bóng ma để kích hoạt môi giới, tìm ra kẻ có liên quan đến Lạc Thắng.
Trong đại sảnh biệt thự trống rỗng nhanh chóng xuất hiện những bóng người dày đặc.
Những bóng dáng đó như hư ảo, trong suốt, hiện ra như một hình ảnh trong tầm mắt của Dương Gian.
Chỉ có người cầm dao bổ củi mới có thể nhìn thấy môi giới này.
Quỷ nhãn của Dương Gian khẽ đảo, hắn đang nhanh chóng tìm kiếm, sàng lọc và tìm ra kẻ khả nghi.
Hầu hết những người trong môi giới đều là người bình thường, có nhân viên bảo vệ ra vào ở đây, có người hầu làm việc trong biệt thự, có bản thân Lạc Thắng và một số nhân vật nổi tiếng trong xã hội...
Ngay lúc Dương Gian vẫn đang sàng lọc và điều tra, đột nhiên có tiếng sột soạt vang lên trong căn biệt thự yên tĩnh, giống như khúc dạo đầu của chiếc máy ghi âm kiểu cũ.
Tuy nhiên, với sự xuất hiện của âm thanh này, tất cả đèn trong biệt thự nhấp nháy.
Hiện tượng này xuất hiện cho thấy dòng điện đã bị ảnh hưởng bởi linh dị.
"Hửm?"
Dương Gian lập tức buông lỏng dao bổ củi.
Tất cả môi giới trước mặt hắn lập tức biến mất.
Sự chú ý của hắn bị thu hút trở lại, hắn lập tức nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Đó là một máy phát thanh theo phong cách hiện đại, không phải là một thứ cũ kỹ.
Nhưng âm thanh phát từ bên trong lại có vẻ dị thường.
"Dương Gian, tôi biết bây giờ cậu đang ở chỗ của tôi vì vậy cậu không cần phí công.
Ở đây không có manh mối nào cậu muốn nên cậu đừng phí sức.
Hơn nữa, đây là âm thanh tôi đã ghi âm trước và nó sẽ tự động phát sau mười giây khi cậu đã ở đây.
Khi cậu nghe được đoạn ghi âm này, cậu sẽ rơi vào trạng thái hôn mê ngay lập tức."
Giọng của Lạc Thắng phát ra từ máy phát thanh.
"Ghi âm?"
Dương Gian cau mày.
Có vẻ quen thuộc, hình như trước đây hắn đã từng gặp qua linh dị tương tự.
Đó là khi nào? Phải, hắn nhớ ra rồi.
Không lâu sau khi trở thành ngự quỷ nhân, hắn đã gặp phải một cuộn băng khi giao dịch với cựu chủ tịch của cao Ốc Thượng Thông, một người nước ngoài tên là Paul.
Người đàn ông đó tự nhận là một nhà truyền giáo, một ngạ quỷ nhân nước ngoài.
Nhưng lúc đó Dương Gian chưa nghe xong đoạn băng thì đã ném thứ kia và máy phát thanh vào hồ máu ở ngoại ô thành phố Đại Xương.
Hồ máu là quỷ huyết nghiêm lực do sự thức tỉnh của lệ quỷ sau khi chết hình thành.
Linh hồn rơi vào đó sẽ bị quỷ huyết áp chế và chìm vào giấc ngủ sâu.
Ở một mức độ nào đó, hồ máu có khả năng trấn áp mạnh hơn quỷ hồ.
"Ghi âm là một loại nguyền rủa, một lời nguyền nhân tạo nhưng đối phương hẳn là không có tự tin lắm.
Nếu không hắn sẽ không chỉ đặt ra một lời nguyền để khiến mình ngủ say, hắn chắc chắn rất muốn nguyền rủa mình đến chết."
Dương Gian bước đến máy phát thanh.
Hiện tại hắn không lo lắng về lời nguyền này, hắn chỉ muốn xem loại nguyền rủa linh dị này rốt cuộc là thứ gì.
Trong lúc bước đi, Dương Gian đã cầm một đạo cụ linh dị khác trong tay.
Một chiếc kéo màu đỏ tóc quấn quanh.
Việc sử dụng kéo quỷ có thể giúp nhìn thấy lời nguyền nhưng cái giá để sử cũng rất lớn.
Dương Gian không định sử dụng nó mà chỉ dùng để xác định tình hình của chính mình.
Hắn quả nhiên nhìn thấy một sợi dây mỏng manh không tồn tại hiện ra trước mặt hắn, kết nối hắn và máy phát thanh này.
Sợi dây này rất đặc biệt, nó có màu xám đen, vươn tay ra không chạm vào được.
Đó là một lời nguyền.
"Đúng là ghi âm của người truyền giáo.
Có vẻ như Lạc Thắng có liên quan đến một ngự quỷ nhân nước ngoài."
Vẻ mặt của Dương Gian thay đổi.
"Cậu phát hiện quá muộn.
Dương Gian, nguyền rủa đã bắt đầu.
Chúc cậu may mắn."
Giọng của Lạc Thắng trong máy phát thanh có chút kỳ quái.
Không biết là giọng của hắn hay là của lệ quỷ nhưng có thể nghe thấy giọng nói của Dương Gian và đáp lại.