Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2698 - Chương 2698: Không Thể Phong Tỏa

Chương 2698: Không Thể Phong Tỏa

Lúc này, mí mắt của Hương Lan khẽ nhúc nhích, trên mặt có chút đau đớn, dường như cô đã phải chịu rất nhiều sự tra tấn nhưng cô đang dần dần tỉnh lại.

Lý Dương nhìn chằm chằm vào Hương Lan, hắn rất cảnh giác.

Dù sao thì Dương Gian đã nói trước rằng người thức dậy có thể không phải là Hương Lan, mà có thể là một lệ quỷ.

Nhưng lần này, vận may không quá tệ.

Hương Lan từ từ mở mắt, ánh mắt lộ ra vẻ tê dại và tuyệt vọng, như thể cô đã hoàn toàn mất hy vọng vào thế giới này.

Nhưng dần dần, cô đã lấy lại được bình tĩnh.

Hương Lan có một chút khác biệt, lại có một số nghi ngờ, bởi vì cô nhìn thấy một số người lạ xung quanh mình.

"Các người là ai... là các người đã cứu tôi sao?"

Hương Lan nhanh chóng bình tĩnh lại.

cô nhìn vào mấy người bọn họ, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Dương Gian.

Cô biết người này, đã gặp hắn một lần trước đây.

"Cô biết tôi?"

Dương Gian nhìn chằm chằm vào Hương Lan, hắn nhận ra ánh mắt Hương Lan nhìn mình hơi khác.

Hương Lan nói: “Chúng ta đã gặp nhau ở đây rồi, cậu quên rồi sao?"

“Đó là chuyện của một năm trước nhưng trí nhớ của cô không thể lưu giữ trong một năm"

Dương Gian nói.

"Có vẻ như cậu đã biết rất rõ về nơi này.

Đúng vậy, lúc đó khi, nhìn thấy cậu tôi mới thức dậy ở đây không lâu và đang tìm đường rời đi.

Tôi đã nghĩ mình đã tìm thấy hy vọng nhưng không ngờ đó lại là sự tuyệt vọng"

Hương Lan nói.

Dương Gian đáp: “Ý cô là từ trước tới bây giờ cô không có chết nên ký ức mới có thể được lưu giữ sao?"

“Điều này là không thể.

Sống ở nơi này hơn một năm mà không chết, chuyện này căn bản là không thể."

Đồng Thiên cảm thấy kinh ngạc.

"Chỉ cần đủ cẩn thận và thêm một chút may mắn, một năm không chết không phải là không có khả năng"

Lý Dương nói.

"Từ lời nói của các cậu thì có lẽ đã biết rồi.

Nếu tôi chết, tôi sẽ mất một phần trí nhớ và sống lại lần nữa.

Nhưng rất tiếc, cho đến bây giờ tôi chưa chết một lần nào.

Lý do tại sao tôi không chết không phải bởi vì tôi đã tồn tại từ lâu mà tôi luôn tồn tại theo một cách đặc biệt, giữa sự sống và cái chết."

Hương Lan nói, giọng điệu của cô rất bình tĩnh, khác với lần đầu tiên gặp mặt.

"Thì ra là như vậy."

Dương Gian hiểu.

Hương Lan có thể sống hơn một năm không phải vì cô thực sự sống ở đây hơn một năm mà vì cô đã tồn tại từ rất lâu trong một trạng thái đặc biệt sau khi bị xâm chiếm bởi lệ quỷ.

Chính vì như thế nên cô không bị mất trí nhớ.

"Lần này chúng tôi đã cứu cô.

Đổi lại, chúng tôi cần hiểu rõ tình huống ở đây, tôi hi vọng cô có thể hợp tác."

Lúc này Lý Dương nhắc nhở.

Đôi mắt của Hương Lan chuyển động: “Mọi người muốn biết điều gì?"

“Mọi thứ ở đây"

Dương Gian nói.

Hương Lan im lặng một lúc rồi nói: "Thành thật mà nói, tôi không biết nơi này là đâu.

Khi tôi tỉnh dậy sau cơn mê, tôi đã xuất hiện trong căn phòng này.

Sau đó tôi cố gắng rời đi khỏi đây, nhưng quá trình không suôn sẻ.

Tôi không tìm thấy lối ra, tôi đã lang thang và mò mẫm ở đây... Cho đến một lần tôi gặp A Nam, người cũng đang mắc kẹt ở đây như tôi."

"Và có không ít người cũng giống như chúng tôi.

Theo như tôi biết, có tổng cộng mười người đang bị mắc kẹt ở đây và tất cả đều đang tìm cách rời đi."

"Tôi không biết có thành công hay chưa, tôi chỉ biết rằng có những mối nguy hiểm trong mỗi một căn phòng ở đây.

Nhưng đôi khi chúng tôi có thể tìm ra manh mối từ những căn phòng khác, cũng như thức ăn và nước uống để sinh sống"

Dương Gian nói: “Tôi không hài lòng với câu trả lời như vậy, A Nam đã nói điều tương tự"

“Cậu đã gặp hắn, hiện hắn ở đâu?"

Hương Lan hỏi.

"Chết rồi."

Dương Gian nói một cách thờ G: “Là tội giết đó."

Đôi mắt Hương Lan khẽ động, nhìn về phía Dương Gian.

Cô có chút kinh ngạc, dường như cô không ngờ hắn sẽ giết A Nam nhưng sau đó cô vẫn bình tĩnh nói: "Hắn chết không phải một lần, có chết lần nữa cũng không thành vấn đề.

Có lẽ bây giờ hắn đã hồi sinh rồi, lại xuất hiện ở một căn phòng nào đó ở đây."

"Phòng 701 phải không?"

Dương Gian nói.

"Đến điều này mà cậu cũng biết."

Hương Lan hơi ngạc nhiên.

Cô không ngờ Dương Gian còn biết phòng hồi sinh của A Nam.

"Cậu biết nhiều như vậy, tại sao còn phải hỏi tôi."

Hương Lan hỏi.

Dương Gian nói thẳng: "Cô ghi lại thông tin ở phòng nào? Có một số thứ tôi muốn đến xem trực tiếp."

"Phòng ghi lại thông tin?"

Hương Lan trầm mặc một lát, chỉ đành nói: "Trong phòng 100"

"Vậy sao? Cô biết đường mà, đưa chúng tôi đến phòng 100."

Dương Gian nói.

Hương Lan trả lời:

"Tôi không ngại đưa mọi người đến đó nhưng tôi muốn biết mục đích mà các cậu tìm hiểu nơi này là gì."

"Hoàn toàn phong tỏa nơi này, để nơi quỷ quái này sẽ không bao giờ xuất hiện bên ngoài."

Dương Gian nói.

"Không thể."

Hương Lan đáp: “Không có cách nào phong tỏa nơi này, lối ra sẽ luôn tồn tại.

Cùng lắm chỉ có thể chặn lối ra, không thể phong tỏa hoàn toàn lối ra."

“Tại sao?"

Dương Gian hỏi.

Bình Luận (0)
Comment