Lúc này khách sạn Caesar là nơi tụ tập của tất cả các lệ quỷ.
Tất cả những lệ quỷ ra khỏi phòng đều lang thang ở đây.
Tất cả chúng đều không có cách rời đi bởi vì cánh cửa thực sự vẫn chưa được tìm thấy.
Cánh cửa đó là con đường dẫn đến thực tại, ra thế giới bên ngoài.
"Dương Gian, bên này, tôi biết các người nhất định sẽ không có chuyện gì mà."
Lúc này, Dương Gian, người vừa đi ra ngoài nghe thấy một giọng nói gần đó đang gọi mình.
Gần lối đi, một căn phòng trong khách sạn Caesar mở ra, Đổng Ngọc Lan thò nửa đầu ra và hạ giọng chào họ "Hả?"
Sắc mặt Dương Gian hơi thay đổi khi thấy cô.
Theo phỏng đoán trước đó của hắn, lẽ ra đám người Đồng Ngọc Lan đã bị tấn công bởi những sinh vật linh dị và có thể đã bị lệ quỷ giết, vậy làm sao họ có thể ở lại đây.
Dù sao lúc nãy hắn đã nhìn thấy Chu Kiến sống lại.
Họ lại ở cùng nhau, một người chết trong phòng và hồi sinh, những người khác có lẽ cũng không khá hơn là bao.
Vì có chút nghi ngờ, Dương Gian đã đến kiểm tra tình hình.
"Căn phòng này an toàn, chúng tôi đã kiểm tra rồi, cậu cứ yên tâm."
Đổng Ngọc Lan nói.
Tuy nhiên, khi Dương Gian vừa bước vào phòng, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Các cậu không nên quay lại nữa.
Như tôi đã nói, quay lại cũng không có ý nghĩa gì, tìm lối ra ở đây mới là ưu tiên hàng đầu.
Vô duyên vô cớ bị các cậu làm mất thời gian."
Chu Kiến đang đứng trong phòng, nhìn Dương Gian với một chút không hài lòng.
"Là anh?"
Lúc Lý Dương và Đồng Thiên thấy hắn lần nữa, hai mắt họ mở to, như thể vừa nhìn thấy quỷ.
Họ lập tức cảnh giác, thậm chí không nhịn được muốn bắn hắn.
Nếu Chu Kiến chưa chết, Chu Kiến mà họ đã nhìn thấy ở lối đi trước đây là ai? Có một khả năng khác.
Nếu Chu Kiến đã chết, Chu Kiến ở lối đi là người đã hồi sinh sau khi chết, thì Chu Kiến trong căn phòng này là ai?
"Bình tĩnh đi, Chu Kiến không có ý gì khác lạ.
Chúng ta vẫn đang hợp tác, không cần phải nhìn ra vẻ thù hận sâu sắc."
Đổng Ngọc Lan vội vàng nói.
Cô nghĩ những lời của Chu Kiến đã kích thích họ.
Dương Gian lạnh lùng nói: "Lúc trước tôi đã nhìn thấy anh ở bên trong.
Khi đó anh bị lệ quỷ phía sau đuổi theo và cầu xin sự giúp đỡ của chúng tôi, sau đó vừa khóc lóc vừa chạy ra ngoài và cuối cùng biến mất."
Ngay sau khi hắn nói, căn phòng bỗng trở nên yên ắng.
Những người khác đồng loạt nhìn Chu Kiến.
Vương Căn Toàn im lặng một lúc và nói: "Mặc dù tôi không nghi ngờ tính xác thực của lời câu nói nhưng Chu Kiến đã ở bên chúng tôi cho đến bây giờ.
Hắn chưa bao giờ đi vào bên trong nên không thể gặp các cậu."
"Hắn nói không sai."
Đổng Ngọc Lan cũng gật đầu.
"Có thể Chu Kiến mà các cậu nhìn thấy là một con quỷ, có thể các cậu đã bị lừa"
Chu Kiến chế nhạo.
Dương Gian liếc nhìn: "Tại sao anh không thể là do quỷ đóng giả? Các người có thể đảm bảo Chu Kiến chưa bao giờ rời khỏi tầm mắt không?"
Đổng Ngọc Lan và Vương Căn Toàn lập tức nhớ lại.
Sau đó Đổng Ngọc Lan nói: "Không thể đảm bảo.
Khi chúng tôi ở bên trong, chúng tôi thấy tất cả các cửa đều mở.
Sau đó dù chúng đã được đóng lại những nguy hiểm vẫn liên tục xuất hiện.
Chúng tôi cảm thấy ở lại đó rất nguy hiểm nên đã rút lui, có một khoảng thời gian ở giữa bị phân tán."
"Nhưng khoảng thời gian đó quá ngắn, không thể khiến một con quỷ đi lẫn vào.
Nếu nó thực sự đã lẫn vào, chúng tôi không thể không nhận ra nó."
Lý Dương lạnh mặt nói: “Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Dù sao đi nữa, Chu Kiến có thể sống lại ngay cả khi hắn đã chết.
Nếu hắn là một con quỷ đã chết thì sao?"
"Muốn giết chúng tôi thì nói thẳng, vòng vo như thế làm gì."
Chu Kiến nói: "A Nam cũng không quay lại, có lẽ hắn đã bị cậu giết chết.
Tôi biết, người ngoài các cậu đang muốn chúng tôi chết đi để phong tỏa nơi này, cắt đứt hy vọng sống của chúng tôi."
"Mặc dù lời nói thì là suy nghĩ cho những người sống bên ngoài nhưng trên thực tế, đó là sự ích kỷ.
Vẻ mặt của Đổng Ngọc Lan và Vương Căn Toàn cũng thay đổi khi nghe điều này.
"Chúng tôi còn cần tốn nhiều công sức như vậy mới có thể giết anh? Thật tự coi mình là một nhân vật lớn lắm ấy, một đám người bị nguyền rủa, thậm chí không phải người sống.
Cho dù cửa đi ra đã ở trước mặt, chỉ sợ muốn thoát cũng không thoát ra được."
Lý Dương tức giận nói.
"Chúng tôi có ra được hay không là việc của chúng tôi, không liên quan gì đến cậu"
Chu Kiến nói.
Lý Dương ngừng nói những điều vô nghĩa với những người này, thay vào đó hỏi: "Đội trưởng, bây giờ hoặc là phán đoán trước đây của chúng ta có vấn đề, hoặc là Chu Kiến có vấn đề.
Tôi không nghĩ phán đoán của chúng ta sai.
Chúng ta thực sự đã gặp Chu Kiến và đã động thủ"
"Nếu quỷ chỉ xuất hiện trong hình dạng của Chu Kiến thì khả năng này không cao, tôi nghĩ là nên ra tay."
Đồng Thiến nói: "Tôi nghĩ vẫn cần quan sát thêm.
Nếu thực sự động thủ thì không phải chỉ đối phó với mình Chu Kiến"
Hắn lo lắng vấn đề an toàn.
Sợ rằng sẽ có tai nạn nào xảy ra khi ra tay với ba người này.
Dù sao thì những người này đã sống ở đây lâu như vậy, nói không chừng còn có một số quân bài tẩy.
Dương Gian nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Chu Kiến.
Hắn thích gợi ý của Lý Dương hơn, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Nếu Chu Kiến này thực sự là một con quỷ thì họ sẽ gặp nguy hiểm.
Trước kia khi gặp phải hai Giang Diễm ở trong quỷ mộng, hắn đã đâm người gần mình nhất.
Dù đúng hay sai, chỉ cần làm là có thể phân biệt được ngay.
"Khả năng Chu Kiến là quỷ cũng không nhỏ.
Tôi không thể để anh tồn tại.
Nếu hai người muốn ngăn cản thì cứ ngăn cản đi.
Tôi không ngại giết thêm hai người nữa."
Lúc này Dương Gian mở miệng nói, tay nắm chặt trường thương nứt.
"Quả nhiên vẫn ra tay?"
Vương Căn Toàn căng thẳng, hạ giọng nói, hắn đã sẵn sàng đánh trả.
Bị quỷ giết và bị người giết là khác nhau.
Đã đến bước đường này rồi, ai can tâm để bị giết?