"Bây giờ Dương Gian đang di chuyển, tôi không biết hắn sẽ làm gì.
Tất cả những gì tôi biết là đây có thể là cơ hội cuối cùng để chúng ta thoát khỏi chỗ này sau khi mắc kẹt ở đây hàng chục năm."
“Thời gian không còn nhiều, vậy còn chờ gì nữa?"
Chu Kiến quay người bước ra khỏi phòng mà không nói một lời.
Những người khác gật đầu và hành động ngay lập tức.
"Hương Lan"
A Nam hét lên, nhìn Hương Lan với vẻ mặt quan tâm.
"Chúng ta phải trốn khỏi đây, nếu không thì mọi thứ đều vô nghĩa"
Hương Lan nói một cách nghiêm túc.
Đã có vài lần cô và A Nam gặp nhau, họ trở thành người yêu của nhau, họ trở thành vợ chồng.
Tất nhiên họ cũng trở thành kẻ thù của nhau... Vô số lần sống lại khiến họ trải qua quá nhiều điều nhưng mỗi lần chết đi, họ đều phải bắt đầu lại từ đầu.
"Anh hiểu"
A Nam gật đầu và gác tình yêu qua một bên.
Hương Lan nói đúng.
Nếu không thể thoát khỏi lời nguyền và sống sót rời khỏi đây thì mọi thứ chỉ là hư ảo và vô nghĩa.
Dù tình cảm có bền chặt đến đầu, chúng sẽ biến mất chỉ sau một lần chết đi sống lại.
Trên tầng ba của khách sạn Caesar.
Bếp lửa từ từ cháy lại, bóng tối xung quanh đang tiêu tán.
Bếp lửa quái dị kia giống như một ngọn đèn sáng càng lúc càng chói mắt.
Lệ quỷ đang thức tỉnh, nhiệt độ xung quanh bếp lửa tăng lên.
Linh dị đang bị đốt cháy.
Lúc này Dương Gian đã có thể nhìn thấy thi thể bên cạnh lò lửa đang chuyển thành màu đỏ, nó như bốc lên đốm lửa nhỏ, giống như có thể bốc cháy bất cứ lúc nào.
Vài phút chờ đợi đủ để làm cho ngọn lửa bùng cháy lần nữa.
"Tối đa ba phút nữa thì những thi thể xung quanh cũng sẽ bị đốt cháy, đến lúc đó ngọn lửa sẽ không ngừng lan ra cho đến khi các tất cả thi thể đều bị thiếu hết."
Trong lòng Dương Gian đang tính toán tất cả những sự thay đổi này.
Trước mắt, mọi thứ đang diễn ra rất thuận lợi.
Mặc dù chậm trễ thời gian nhưng xung quanh không có nguy hiểm, hắn vẫn đủ kiên nhẫn để chờ đợi.
Nhưng mà may mắn sẽ không kéo dài mãi.
Đúng lúc này, ánh lửa vốn đang dần dần sáng rực đột nhiên nhanh chóng tối dần đi.
Điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ là rõ ràng lửa trong bếp lửa càng cháy càng mạnh nhưng ánh sáng xung quanh lại tối giống như có tồn tại một thứ gì đó đặc biệt hấp thụ hết ánh sáng.
Sự thay đổi này vừa xuất hiện lập tức khiến người ta cảm giác được có gì đó không đúng lắm.
"Hơn phân nửa lệ quỷ tầng ba đã tới gần, tôi cảm giác được vị trí đó, hơn nữa nó rất gần với chúng ta”.
Lúc này Đồng Thiên hạ thấp giọng nói và đưa tay chỉ về một phía.
Vị trí hắn chỉ là một vách tường do thi thể chồng chất tạo thành.
Dựa theo cảm giác của hắn, lệ quỷ của tầng ba ở ngay phía sau vách tường này.
Nếu như bây giờ đẩy vách tường ra, có lẽ có thể nhìn thấy lệ quỷ quanh quẩn ở tầng ba.
"Thời gian dài như thế thì lệ quỷ lang thang đến gần cũng không có gì kỳ lạ, nhưng lẽ ra chúng ta vẫn chưa bị quỷ nhắm tới mới đúng"
Lý Dương nhíu mày, trong lòng hắn đã cảnh giác và cũng chuẩn bị ứng phó rồi.
Dương Gian không nói gì, chỉ lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Quỷ nhãn không thể nhìn xuyên qua thi thể.
Hắn cũng không nhìn thấy phía sau vách tường này rốt cuộc tồn tại cái gì, chỉ có thể thông qua một vài tiếng động rất nhỏ để phán đoán xung quanh có nguy hiểm đang tới gần.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh và áp lực này, một âm thanh nhỏ cũng sẽ bị khuếch đại vô hạn.
Dương Gian nghe thấy tiếng bước chân của một thi thể chân trần bên kia vách tường.
Âm thanh kia rất nặng nề, mỗi một bước chân đều nặng nề giẫm lên mặt đất, dường như không có cả tiếng vọng.
Nhớ lại tình huống lúc trước khi ở trong thang máy có đi ngang qua tầng ba này.
Lúc đó hắn ném một cây quỷ nến ra để xua đuổi lệ quỷ trên tầng ba.
Nhưng vào thời khắc quỷ nến cháy hết, hắn đã nhìn thấy một thi thể đi chân trần lạnh lẽo đứng ở giữa con đường đó, đôi chân kia chắc chắn là của lệ quỷ tầng ba.
"Chờ đã, tiếng bước chân đang nhanh dần."
Dương Gian lắng nghe động tĩnh của tiếng bước chân bên cạnh, lại phát hiện ban đầu tiếng bước chân kia đi không nhanh cũng không chậm nhưng sau đó lại dần dần tăng nhanh tốc độ, nhưng âm thanh lại càng lúc càng xa, nó đang kéo dài khoảng cách với mọi người.
"Lệ quỷ đang bỏ đi sao?"
Đồng Thiên cũng cảm giác được nguy hiểm đang rời xa.
"Không phải, nó đang vòng qua vách tường này chứ không phải đang đi xa chúng ta"
Sắc mặt của Dương Gian nghiêm túc hắn, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, lại phát hiện bên con đường phía trước có một ngã tư.
Xung quanh ngã tư có thi thể chất đống nhưng đó là con đường duy nhất thông qua bên này.
Trước đó, có lẽ lệ quỷ chỉ đi đường này, nhưng vì giữa đường đi sai đường nên bị động thi thể cản trở, nên đã làm chậm trễ thời gian, bởi vậy lúc này mới bắt buộc phải đi đường vòng.
Dựa theo tình huống bình thường thì những thi thể này không ngăn được một con lệ quỷ.
Hay là lệ quỷ này đang tuân theo một quy luật hành động nào đó nên không thể nào vượt qua vách tường thi thể? Nhưng ngay lúc Dương Gian nghĩ như vậy, suy đoán lúc trước của hắn đã trở thành sự thật.