Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 273 - Chương 273: Gọi Tôi Là Cha

Chương 273: Gọi Tôi Là Cha

Lúc này Giang Diễm giống như hồi sinh lại đầy máu và mana, cô cứ chạy loạn xạ hết toàn bộ 5 tầng của tòa biệt thự.

- Thật là lớn, căn phòng khách này lớn thật, giống như đi dạo vậy.

- Tầng hai là phòng họp, ôi, chiếc ghế sopha này cũng không tệ, ngồi thật thoải mái.

- Tầng ba là phòng tập thể hình, còn có bể bơi nữa, quá tuyệt vời.

- Tầng bốn... A, ai ở bên trong vậy?

Khi Giang Diễm đi dạo đến tầng 4, cô đột nhiên thấy được cửa phòng đang mở, còn lóe lên ánh đèn, có cả âm thanh truyền ra ngoài nữa.

Giang Diễm có chút sợ hãi:

- Là người hay quỷ vậy?

Lúc này cô mới sực nhớ ra, dường như trong ngôi biệt thự này chỉ có mỗi mình cô mà thôi, xung quanh im ắng đến đáng sợ.

"Chỗ này là nơi Dương Gian chọn để ở, chắc chắn không có quỷ đâu nhỉ."

Nghĩ như vậy, Giang Diễm hơi an tâm hơn một chút, cô cẩn thận từng li từng tí bước vào bên trong nhìn thử xem.

Cô chợt trông thấy một người đang ngồi trước chiếc máy vi tính chơi trò chơi.

- Hả? Có tiếng bước chân.

Lúc này Trương Vĩ đang ngồi trước máy vi tính, hắn ta chợt nhíu mày vì phát hiện ra một chuyện không hề thích hợp.

Nghe âm thanh đoán vị trí, Trương Vĩ lập tức nhìn về phía Giang Diễm, cô đang đứng ở ngoài cửa phòng.

- Ăn trộm à? Chỗ này không có thứ gì để trộm hết, cút nhanh đi, đừng có ảnh hưởng đến việc chơi game của tôi.

Giang Diễm lập tức nói:

- Tôi không phải là kẻ trộm, cậu là ai? Sao lại ở trong nhà của tôi?

Trương Vĩ bĩu môi khinh thường, hắn ta đáp lại:

- Nhà cô? Cô có bằng chứng gì chứng minh đây là nhà cô không? Hay cô định dựa vào đôi tất chân mà cô đang mặc, bằng vào cái mùi dê nướng nồng nặc trên người của cô?

Giang Diễm nói:

- Tôi là bạn gái của Dương Gian, chỗ này biệt thự của Dương Gian, sao không phải là nhà tôi chứ? Rốt cục thì cậu là ai? Nếu không nói tôi sẽ báo cảnh sát đó.

Trương Vĩ bỏ tai nghe xuống, hắn ta đứng dậy và hỏi:

- Bạn gái của Dương Gian? Tại sao tôi không nghe tên tiểu tử kia nhắc gì đến cô nhỉ. Cô thật sự là bạn gái của Dương Gian?

Giang Diễm nói:

- Đương nhiên, chúng tôi thường xuyên ngủ chung với nhau.

Trương Vĩ nói:

- Gọi cha.

Gì?

Trương Vĩ trầm giọng nói:

- Dương Gian là con trai của tôi, hai người các cô đều đã phát triển đến dạng này rồi, chẳng lẽ cô lại không chịu gọi tôi một tiếng cha à?

Nhất thời Giang Diễm có chút kinh hoảng, cô vội nói:

- A, chú? Thật sự xin lỗi, cháu có lỗi với chú quá. Cháu không có nhận ra chú, chú cho cháu xin lỗi nhé. Lúc này cháu cũng không cố ý đâu, đây là lần đầu tiên cháu đến đây, không quen thuộc lắm mọi thứ trong này.

Giang Diễm vừa xin lỗi, vừa cúi đầu xuống, cô sợ đắc tội với cha của Dương Gian.

Trương Vĩ gật đầu nói:

- Kêu là cha, cứ kêu là cha đi, sau này chúng ta là người một nhà.

Giang Diễm vừa thẹn vừa mừng gọi một tiếng.

- Cha!

Trương Vĩ hài lòng nói:

- Ừm, ngoan lắm, tý nữa cha cho con một ổ cứng làm lễ vật tân hôn. Thôi con tự đi chơi đi, đừng có quấy rầy cha chơi game.

Giang Diễm sững sờ.

- Dạ dạ.

Cô không hiểu được, sao cha của Dương Gian lại có thể trẻ tuổi được như vậy, hơn nữa còn lại nghiện game đến vậy.

Sau khi rời khỏi đó, càng nghĩ Giang Diễm càng cảm thấy có chuyện gì đó sai sai, Dương Gian có cha sao? Tại sao trước kia cô không nghe cậu ta nhắc đến cha của cậu ta nhỉ. Trước giờ cô chỉ nghe hắn nhắc đến việc mẹ của hắn làm việc ở bên ngoài, có lẽ sắp trở về thôi mà.

Giờ phút này, Dương Gian chuẩn bị vác một lần 400 cân vàng đưa vào bên trong nhà.

Hắn quay đầu nhìn cái bóng màu đen đi lẽo đẽo ở sau lưng.

- Không nghĩ đến bóng quỷ không đầu còn có tác dụng này.

Giờ phút này bóng quỷ không đầu giống như một cái mắc áo vậy, toàn bộ mấy rương vàng đều treo hết bên trên. Vậy mà nó vẫn có thể nhẹ nhàng bám sát theo sau lưng của Dương Gian, 400 cân vàng cũng không thể nào khiến cho nó cảm thấy mệt nhọc.

Quả nhiên trước mặt của quỷ thì khoa học chỉ là thứ vứt đi.

Hắn để cho bóng quỷ không đầu mang số vàng này đi vào thang máy, sau đó mang lên tầng 5, đặt vào trong một phòng và khóa kỹ lại.

Mục đích của việc hắn mua sắm nhiều vàng như thế, ngoại trừ một chút xíu ý định đầu cơ kiếm tiền ra, chủ yếu là Dương Gian muốn làm một căn phòng an toàn.

Một căn phòng được phủ kín bằng vàng, ngăn cách lệ quỷ tập kích. Một căn phòng an toàn tạm thời.

Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của hắn mà thôi, muốn làm được thì có lẽ hắn còn cần một lượng lớn tiền tài chống đỡ.

Bởi vì có 400 cân vàng vẫn còn chút thua chị kém em, không thể nào tạo một căn phòng an toàn chỉ với chừng đó vàng được.

Nhưng mọi chuyện đều không quan trọng, đây chỉ là Dương Gian muốn đảm bảo an toàn cho người nhà. Toàn bộ mọi thứ đều đáng giá, hơn nữa giá trị của vàng đều tăng trưởng theo từng ngày, có vứt một đống vàng ở đó, không cần làm gì thì tiền vẫn sinh ra đều đều.

Sau này số lượng vàng trên thị trường sẽ càng ngày càng ít.

Một khi chuyện linh dị bắt đầu bạo phát ra ngoài, có lẽ càng khó để mua vàng hơn nữa, thế nên việc mua vàng dự trữ của Dương Gian là hành động tính toán cho sau này. Có cất tiền trên người hắn cũng vô dụng, tốt nhất là đổi chúng thành một thứ gì đó có giá trị mới được. Mục đích cũng không phải vì hưởng thụ, mà có lợi hơn cho việc sinh tồn. Đây cũng là lý do vì sao hắn lại liều mạng kiếm tiền như thế.

Lúc này Giang Diễm tìm tới hắn, cô vội hỏi:

- Dương Gian, cha cậu cũng ở chỗ này à? Lúc này tôi vừa trông thấy cha cậu ở trên tầng 4.

Dương Gian nói:

- Có cha chị mới ở đây thì có. Cha tôi đã chết lúc tôi học tiểu học rồi, có lẽ là chị đụng phải quỷ rồi đó.

- A? Cậu đừng có dọa tôi chứ, đừng có làm tôi sợ. Rõ ràng lúc này tôi thấy một người xưng là cha của cậu ở trên tầng bốn mà.

Mỗi khi nghe đến quỷ là Giang Diễm lại sợ hãi, cô vội vàng trốn sau lưng của Dương Gian.

Dương Gian nói:

- Trên tầng còn có người khác? Được rồi, để tôi đi xem một chút,

Hắn nhíu nhíu mày, nghĩ nghĩ một lát, đáng lý ra chỗ này của hắn không còn có người nào nữa mới đúng chứ. Đúng ta trong chỗ này chỉ còn lại ba người bọn họ mới đến thôi.

Vừa đi đến tầng 4, Giang Diễm lập tức chỉ tay về phía một căn phòng sáng đèn và nói:

- Là ở chỗ đó.

Dương Gian không sợ hãi, hắn trức tiếp đi qua nhìn mọt chút, rốt cục thứ mà hắn thấy lại là Trương Vĩ, lúc này hắn ta đang ngồi chơi game.

- À, thiếu chút nữa là tôi quên mất, hiện tại Trương Vĩ không có chỗ ở nên ở lại chỗ của tôi.

- Trương Vĩ? Hắn kia không phải cha cậu?

- Đương nhiên là không phải rồi.

Giang Diễm nói:

- Nhưng sao lúc nãy cậu ta bảo cậu là con của cậu ta.

Dương Gian:

- Cậu ta là cháu của tôi mới đúng. Sau này đừng có quấy rầy tôi chỉ vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này.

Trong nháy mắt Giang Diễm hiểu được, cô đã bị tên Trương Vĩ này lừa một vố. Tự dưng cô lại phải kệu hắn ta là cha, đúng là thiệt thòi lớn. Nghĩ tới đây, cô vừa thẹn vừa giận.

Bình Luận (0)
Comment