Nhưng đúng lúc này, một bóng người xuất hiện trong ngọn lửa.
Không, đó không phải là một con người mà là một nam thi cao lớn.
Nam thi bước tới, những ngọn lửa xung quanh đã bị dập tắt.
Khi ngọn lửa vụt tắt, thi thể cháy sém và một cánh cửa bằng vàng xuất hiện ở đó.
Đó là cánh cửa duy nhất dẫn ra bên ngoài, cuối cùng nó đã được xuất hiện vào lúc này.
Hả Nhưng tình huống này khiến mi mắt của Dương Gian nhảy dựng lên.
Bởi vì nam thi cao lớn bên cửa đã đứng ở đó, bất động, như thể đang nhìn hắn.
--- Ngọn lửa gần như nhấn chìm mọi thứ trên tầng ba.
Dương Gian dẫn theo Đồng Thiến hôn mê và Lý Dương bị thương chuẩn bị rút lui.
Nếu họ không rời đi, cả ba người có thể sẽ bị lửa thiêu chết.
Đường rút lui đã được tính kỹ, thông qua nước của quỷ hồ để đi ra bên ngoài, rời khỏi khách sạn Caesar.
Những cảnh tượng trước mắt khiến Dương Gian choáng váng.
Giữa ngọn lửa mất kiểm soát, một cánh cửa vàng đứng sừng sững đó.
Bên cạnh cánh cổng là một nam thi cao lớn đang thối rữa.
Mặc dù nam thi không có động tác gì nhưng vừa xuất hiện đã dập tắt ngọn lửa ở nơi đó, để lại một con đường có thể dẫn thẳng tới cánh cửa.
"Quả nhiên tôi không có nhìn lầm, quả nhiên có cửa."
Lý Dương nhìn chằm chằm vào cửa, hắn cũng nhìn thấy nam thi bên cạnh cửa.
Nguy hiểm và cơ hội cùng tồn tại.
Chỉ cần vượt qua cánh cửa đó, có thể rời khỏi đây và quay trở lại khách sạn Caesar thực sự.
Và chỉ cần đi qua cái cửa này thì có thể nắm giữ được toàn bộ lối đi ở đây.
Nếu rời đi bằng quỷ hồ, dù có quay lại tìm được cánh cửa vàng thì cũng không thể trở về đây thông qua cánh cửa.
Đầu tiên kết nối bên trong với bên ngoài, mở ra con đường linh dị thì mới có thể phát huy tác dụng.
"Cỗ nam thi này sao lại ở đây, có phải là trùng hợp không? Hay là nó cũng muốn đi ra khỏi đây bằng cánh cửa này? Nếu đã như vậy, cánh cửa này nhất định không thể được mở ra."
Lúc này, ánh mắt Dương Gian khẽ chuyển động, nhìn về phía nam thi.
Nhưng trực giác mách bảo rằng sự xuất hiện của nam thi này không phải ngẫu nhiên.
Vì thời điểm này rất quan trọng.
Nó xuất hiện ngay khi ngọn lửa đã nhấn chìm hoàn toàn nơi này, đứng gần cửa để cô lập những ngọn lửa xung quanh.
Cảnh tượng như vậy dường như là cố ý chỉ đường sống, ra hiệu cho Dương Gian thoát khỏi đây.
Nhưng đây chắc chắn không phải hành vi mà lệ quỷ sẽ làm.
Trừ phi cỗ nam thi vẫn còn ý thức...
Một dự đoán khủng khiếp lập tức hiện lên trong đầu Dương Gian.
Nam thi chưa chết hẳn, nghi ngờ vẫn còn có ý thức.
Nhưng làm sao có khả năng này, hắn đã tiếp xúc với nam thi này mấy lần.
Từ lâu hắn đã chắc chắn rằng đây là một lệ quỷ đáng sợ, vốn cũng không thể có ý thức của người sống được.
"Nam thi này có còn giữ được một phần ý thức trước khi chết hay không không quan trọng vào lúc này, quan trọng là hai lựa chọn trước mắt của mình."
Dương Gian nhanh chóng suy nghĩ.
Hắn phải ra khỏi đây ngay lập tức.
Vẫn còn mấy chục giây nữa.
Bây giờ dùng quỷ hồ để rời khỏi ngay lập tức, hoặc mạo hiểm mở cánh cửa đó và ra khỏi đây.
Cái trước ổn hơn, cái sau lãi lớn, kiểm soát được con đường ra chỗ này.
Mặc dù lúc này Lý Dương cảm thấy bỏng và đau trên người nhưng hắn không thúc giục Dương Gian, vì hắn có thể thấy rằng Dương Gian đang lựa chọn.
Là một thành viên trong đội, hắn chỉ có thể tin tưởng vào phán đoán của đội trưởng.
"Đi."
Thời gian để suy nghĩ của Dương Gian là rất ngắn, thời điểm càng quan trọng thì hắn càng có thể đưa ra quyết định nhanh hon.
Lúc này, hắn từ bỏ phương thức rời khỏi đây nhờ quỷ hồ, không chút do dự dẫn theo Đồng Thiên và Lý Dương đi về phía cánh cửa.
Ngọn lửa bùng lên xung quanh, gần như nhấn chìm họ.
Nhưng Dương Gian vẫn tiến về phía trước dưới ánh lửa.
Hắn nhanh chóng đi qua khu vực cháy và đến khu vực chân không.
Ở đây không có lửa cháy vì ảnh hưởng của nam thi nên cũng không có nghĩa là an toàn, chỉ là nguy hiểm đã chuyển từ lửa sang nam thi mà thôi.
"Nó sẽ ra tay với mình sao?"
Dương Gian nhìn chằm chằm vào nam thi thối rữa, rồi không dừng lại, hắn nhanh chóng đến gần cửa.
Nam thi vẫn đứng đó như cũ, không nhúc nhích.
Sau đó, Dương Gian đã đi ngang qua nam thi cao lớn.
Mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mặt hắn, thậm chí hắn đã sẵn sàng đối đầu với lệ quỷ này.
Nhưng mọi thứ vẫn như cũ.
Nam thi không cử động.
Tình huống trước đó của Vương Căn Toàn không diễn ra.
Dương Gian đến trước cánh cửa một cách thuận lợi.
"Thành công?"
Dương Gian rất bất ngờ, hắn không ngờ quá trình lại dễ dàng như vậy.
Tới gần cửa, cảm giác khẩn trương trong lòng chậm lại một chút, ít nhất ở đây hắn không phải lo lắng bị thiêu chết.
"Tôi mở cửa"
Mặc dù lúc này Lý Dương bị thương nhưng hắn vẫn có thể cử động, hắn nặng nề đóng sầm cửa lại không chút do dự.
Cánh cửa làm bằng vàng không thể bị ảnh hưởng bởi linh dị, chỉ có thể mở bằng vũ lực.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn.
Cánh cửa đang đóng đã được mở ra vào lúc này.
Không khí rầm mát từ bên ngoài truyền đến, vừa nhìn thì đúng là khách sạn Caesar, nhưng bên ngoài phủ đầy bụi, tựa như đã bị phong ấn lâu ngày lại không có bất kỳ linh dị nào.