"Có vẻ như ý thức của anh có gì đó không ổn, đòn tấn công linh dị đó có lẽ là nhằm vào ý thức của anh.
Nhưng nó đã bị chặn lại bởi mặt quỷ, khiến cuộc tấn công ý thức không thành công, vì vậy trong khi xung đột linh dị, ý thức của anh có lẽ đã chuyển sang mặt quỷ.
Anh chắc nhớ lúc ấy anh đã quay đầu lại."
Dương Gian lập tức bắt đầu nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó, lập luận và phân tích nó.
"Lúc đó anh khống chế cho mặt quỷ quay đầu lại, ý thức đang khống chế mặt quỷ.
Đúng lúc đó lại bị lệ quỷ tấn công xóa đi ý thức.
Trong trường hợp này, lệ quỷ không thể xóa được ý thức của mặt quỷ.
Vì vậy, ý thức của anh bị dừng trên mặt quỷ.
Nhưng tôi không thể chắc chắn trạng thái của anh là tạm thời hay vĩnh viễn.
Nếu là vĩnh viễn thì xin chúc mừng, có thể anh đã trở thành một dị loại."
"Tôi không biết trạng thái này có thể kéo dài bao lâu, nhưng tôi không nghĩ đó là một điều tốt, tôi dường như mất đi rất nhiều thứ... Cảm giác rất khác biệt."
Khuôn mặt quỷ của Đồng Thiến rất lạnh lùng và kỳ lạ, ngay cả khi hắn nói, giọng của hắn cũng đủ rùng rợn.
Dương Gian nói: "Mất rất nhiều cảm xúc phải không, lối suy nghĩ cũng thay đổi, đột nhiên trở nên xa lạ với chính mình, như thể đã trở thành một con người khác."
"Đúng thế."
Đồng Thiến nói.
"Đó không phải là chuyện xấu, chỉ cần làm quen với nó."
Dương Gian nói.
Lúc này Lý Dương nói: "Đội trưởng, nếu lời cậu vừa nói là sự thật, thì hiện tại ý thức của Đồng Thiên vẫn biến mất, hoặc tính cách của hắn dần dần bị khuôn mặt quỷ làm biến dạng, cuối cùng trở thành một tồn tại cực kỳ nguy hiểm..."
"Kiểm soát linh dị bản thân phải trả giá đắt, nó phụ thuộc vào việc anh có thể chịu được cái giá đó hay không.
Nhưng hiện tại, mặt quỷ của Đồng Thiến lúc nào cũng trong trạng thái chết máy, ảnh hưởng rất ít đến ý thức của hắn.
Chỉ lo một người vốn có sức mạnh linh dị mà thiếu đi cảm xúc sống thì không biết tính cách của người này sẽ bị bóp méo thành thế nào".
"Có thể cuối cùng sẽ trở thành quái vật, giống như ác quỷ, có thể sẽ bỏ đi thói hư tật xấu, vượt lên trên người sống và lệ quỷ, trở thành một tồn tại thuần khiết nhất."
Dương Gian nói ra hai cái khả năng.
Lý Dương hiểu ra, hắn gật đầu: "Đây có phải cái gọi là sa đọa và tự giữ mình không?"
"Anh đã tổng kết rất sâu sắc.
Một ngự quỷ nhân vô cảm cuối cùng sẽ trở thành gì phụ thuộc vào sự kiểm soát của hắn đối với bản thân.
Ngay cả khi lệ quỷ tấn công nhưng bản năng giết người của lệ quỷ vẫn tồn tại, loại bản năng này đang rình rập trong tim, thậm chí nó có thể ảnh hưởng đến hành động của ngự quỷ nhân"
"Ví dụ như?"
Đồng Thiến tiếp tục hỏi.
"Có một số việc rất khó diễn tả bằng lời, tôi sẽ làm một cuộc thử nghiệm và anh sẽ biết."
Dương GIan đi vài bước sang bên cạnh, đột nhiên phát ra vài tiếng cười có chủ ý.
Khoảnh khắc tiếp theo, đầu của Đồng Thiến đột nhiên quay lại, khuôn mặt tươi cười hướng về phía Dương Gian, lúc này dường như có tiếng cười của lệ quỷ vang vọng trong phòng bệnh.
Rõ ràng Dương Gian đã cố tình kích hoạt quy tắc giết người của lệ quỷ.
Lúc này Đồng Thiến gần như không thể kiềm chế được mà bật cười.
Tiếng cười của mặt quỷ có thể giết người.
Dù Dương Gian có ngăn được thì cũng sẽ ảnh hưởng đến toàn bệnh viện, nếu dừng quá muộn thì mọi người trong bệnh viện sẽ bị tiếng cười này giết chết.
May mắn thay, Đồng Thiên nhận ra bản thân đã mất kiểm soát và ngăn chặn điều này xảy ra.
Hắn không cười thành tiếng và ngăn ý nghĩ muốn giết người.
Lúc này Dương Gian mới từ từ dừng nụ cười, vẻ mặt bình tĩnh nói:
"Anh không muốn đổi mặt đúng không? Những lúc tôi đang cười, tôi đã kích hoạt ra quy luật giết người của mặt quỷ.
Bản năng này ảnh hưởng đến anh, nó làm cho anh đi về phía tôi một cách không kiểm soát.
Lúc này, tôi cảm thấy anh thậm chí muốn tạo ra loại tiếng cười đó của lệ quỷ.
Nếu như anh cũng không thể khắc chế được mức độ này, bản năng của lệ quỷ sẽ không ngừng lớn dần lên trong tim anh.
Đến cuối cùng, anh bị bản năng của lệ quỷ nuốt chửng, trở thành một lệ quỷ mới"
"Đây chính là sự phục hồi của lệ quỷ, ngay cả dị loại cũng không thể hoàn toàn tránh được nó."
Khuôn mặt của Đồng Thiến lộ ra một chút bất ngờ, vì Dương Gian nói đúng.
Lúc đó hắn thật sự là mất kiểm soát, không, thậm chí còn không phải mất kiểm soát, nhưng hắn không kìm lại được mà quay đầu.
Đó giống như bản năng của chính mình, mà không phải quy luật giết người của lệ quỷ.
"Đội trưởng, chúng ta nên làm gì trong tình huống này?"
Lý Dương hỏi.
Dương Gian nói: "Tôi đã từng có cảm giác này trước đây, cơ thể tôi đã bị thối rữa bởi sự xâm chiếm linh dị, vì vậy khi tôi thấy một cơ thể mới.
Tôi đã muốn thay thế nó, nhưng sợi dây chuyền quỷ có thể sửa cơ thể tôi và làm cho cơ thể luôn trong trạng thái khỏe mạnh.
Bản năng này chưa được kích hoạt nên tôi mới có thể sống bình thường đến giờ và cách tốt nhất để tránh điều này xảy ra là đừng để tiếng cười hay tiếng khóc xuất hiện xung quanh anh."
"Ngay cả khi thực sự nghe thấy tiếng khóc hay tiếng cười, anh nên cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, để sự kiềm chế trở thành bản năng, thắt chặt sợi dây trong lòng.
Chỉ có vậy mới không mất khống chế.
Nếu như lần đầu tiên anh khống chế bản thân thất bại, để cho lệ quỷ giết người thì sau đó sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.
Cuối cùng, khả năng khống chế của anh sẽ tiếp tục suy yếu, giống như nghiện hút thuốc lá vậy."