"Vậy câu nói không đủ hoàn hảo có nghĩa là gì?"
Lý Nhạc Bình nói: "Trong mười hai tiếng đồng hồ vào buổi tối, tôi chỉ có thể duy trì thời gian hoạt động tối đa là chín tiếng đồng hồ, trong ba tiếng đồng hồ còn lại thì tôi vẫn sẽ mất kiểm soát.
Hơn nữa, cho đến tận bây giờ tôi vẫn không thể phá vỡ được giới hạn này, nên tôi làm vẫn chưa đủ hoàn hảo, vì vậy tôi không muốn rời khỏi thành phố Đại Xuyên trước khi chưa giải quyết được vấn đề này."
"Không phải tôi từ chối tham gia hội nghị của tổng bộ, mà là nếu như tôi trở về trong tình trạng như này, một khi xảy ra tình huống mất kiểm soát thì sẽ có rất nhiều người chết...
Đương nhiên, nếu như Dương Gian cậu cũng ở đó, có lẽ tình huống không thể kiểm soát được sẽ không nghiêm trọng đến vậy, cậu có thể ngăn cản tôi.
Nhưng tôi lại không muốn bị cậu giết chết trong lúc đang mơ hồ không biết chuyện gì đang xảy ra.
Từ chối, che dấu, chỉ để ý đến chuyện trong thành phố Đại Xuyên, đây là lựa chọn tốt nhất mà tôi có thể làm vào lúc này.
Thành thật mà nói, tình hình bên ngoài trở nên thế nào không hề liên quan đến tôi."
Dương Gian có thể hiểu được nỗi khó xử của Lý Nhạc Bình.
Vào buổi tối, hắn không thể kiểm soát được bản thân trong ba tiếng đồng hồ, một khi mất kiểm soát, hắn sẽ thật sự trở thành một con lệ quỷ đáng sợ, bất kỳ ai có ý đồ muốn tới gần hắn sẽ bị hắn giết chết.
Hơn nữa Lý Nhạc Bình còn có quỷ vực, nên mối nguy hiểm khi hắn không kiểm soát được bản thân sẽ lớn hơn những gì tưởng tượng rất nhiều.
Nếu không thể tìm được một một nơi trốn an toàn trước khi lại bị mất kiểm soát, vậy thì chờ đến khi kết thúc ba tiếng đồng hồ đấy, e rằng trong quỷ vực sẽ chẳng còn một người sống nào tồn tại nữa.
"Ba tiếng đồng hồ mất kiểm soát thật sự rất nguy hiểm, nhưng tôi muốn biết thời gian mất kiểm soát của anh có thể khống chế được hay không?"
Dương Gian hỏi.
Lý Nhạc Bình nói: "Lúc này tôi không có cách nào để kiểm soát nó, nhưng xét theo quy luật mất kiểm soát mà nói thì từ sáu giờ tối đến tám giờ tối, từ bốn giờ sáng đến sáu giờ sáng và vào rạng sáng khoảng mười hai giờ.
Ba khoảng thời gian này có xác suất khá lớn là tôi sẽ mất kiểm soát."
"Từ sáu giờ đến tám giờ tối, đây là khoảng thời gian quỷ mộng du trong anh thức tỉnh, tầm mười hai giờ là thời gian năng lượng linh dị của quỷ mộng du trong anh trở nên mạnh nhất, từ bốn giờ đến sáu giờ sáng là lúc quỷ mộng du ngủ say"
Dương Gian nói tiếp: "Hình như tôi hiểu được vì sao anh lại mất kiểm soát rồi."
"Độ mạnh yếu của linh dị xảy ra thay đổi sẽ khiến anh xuất hiện tình trạng mất kiểm soát, cho dù một phần sức mạnh linh dị đột nhiên trở nên mạnh hơn hay đột nhiên biến mất đều sẽ ảnh hưởng đến sự cân bằng trong anh."
"Phân tích của cậu rất hợp lý, tôi cũng nghĩ như vậy."
Lý Nhạc Bình nói tiếp: "Nhưng thời gian không cố định khiến tôi khó kiểm soát được thời gian cho các hoạt động trong đêm.
Dù chỉ mất kiểm soát trong ba tiếng đồng hồ nhưng nó gần như khiến tôi không thể làm gì ra hồn, mà vấn đề này ngoài việc tiêu tốn thời gian chờ nó trôi qua thì không có cách nào khác."
"Anh có thể thử cố gắng điều chỉnh độ mạnh yếu của linh dị trong người vào từng khoảng thời gian mất kiểm soát, giảm bớt ảnh hưởng ngoài tầm kiểm soát, có lẽ điều này sẽ có tác dụng."
Dương Gian nói.
"Cậu nói rõ hơn ý kiến của cậu đi."
Lý Nhạc Bình nói.
Dương Gian nói: "Khi màn đêm vừa buông xuống, quỷ mộng du trong anh tiến vào thời gian hoạt động, năng lượng linh dị trở nên mạnh hơn, nếu như trong lúc này anh có thể áp chế được năng lượng linh dị trong người thì sẽ không xảy ra tình trạng mất kiểm soát nữa.
Tôi có một biện pháp khẩn cấp, đó là đốt một cây nến quỷ màu đỏ, sử dụng đặc tính của nến quỷ màu đỏ thì anh có thể tránh được việc mất kiểm soát.
Mỗi khi đến thời gian mất kiểm soát, từ sáu giờ đến tám giờ tốt và khoảng mười hai giờ tối, anh đốt một cây nến quỷ màu đỏ, chắc chắn sẽ có hiệu quả.
Đến tầm bốn giờ sáng, quỷ mộng du trong anh rơi vào trạng thái ngủ say, năng lượng linh dị của anh trở nên yếu đi, lúc này anh cần phải duy trì trạng thái mở quỷ vực, tăng cường năng lượng linh dị của mình để thay thế cho linh dị đã chìm vào trạng thái ngủ say vào ban ngày"
"Đúng là một cách làm hay, nhưng lại quá xa xỉ.
Chỉ vì cái lý do này mà một buổi tối vô duyên vô cớ phải tiêu hao ít nhất một cây nến quỷ, tôi cũng không có nhiều nến quỷ để tiêu hao như vậy."
Lý Nhạc Bình nói.
"Trong thời gian tham gia hội nghị, tôi sẽ cung cấp đủ nến quỷ mà anh cần dùng.
Chờ đến khi chuyện này kết thúc, anh có thể trở về thành phố Đại Xuyên, thích ở lại bao lâu thì ở bấy lâu."
Dương Gian nói.
Lý Nhạc Bình nghe xong đề nghị này, ánh mắt khẽ xoay tròn.
Hắn không muốn đi ra ngoài, cũng không muốn từ chối Dương Gian.
Dù sao hiện giờ Dương Gian đã không còn là một thanh niên trẻ tuổi lỗ mãng khi tham gia hội nghị của các đội trưởng như trước kia nữa rồi, hắn cũng đã biết được tốc độ phát triển của cái tên Dương Gian này nhanh như thế nào vào lúc xảy ra sự kiện ở phòng 301 trước đó.
Hiện giờ chỉ mới không gặp nhau một khoảng thời gian, nhưng trong lúc đấy chắc chắn hắn cũng có tiến bộ.