Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 286 - Chương 286: Kỹ Năng Của Trương Vĩ

Chương 286: Kỹ Năng Của Trương Vĩ

"Như vậy là đúng rồi, lúc trước tấm gương đặt ở chỗ này nên khi cửa được mở ra. Tấm gương thông qua cái lỗ nhỏ này chiếu vào tòa nhà cao ốc bên kia. Sau đó nhở vào sự khúc xạ ánh sánh của mấy tấm kính được lắp trên tòa nhà cao ốc kia để phản chiếu lại hình dạng của Trương Vĩ đang đi ị. Cho nên tấm gương quỷ mới có thể mô phỏng ra hình dạng của cậu ta."

Lúc trước hắn còn tò mò nguyên nhân vì sao giống như Trương Vĩ lại có thể tiếp xúc với tấm gương quỷ này.

Nhưng hiện tại dựa vào mấy manh mối rời rạc, hắn đã có thể ghép lại được đầu đuôi câu chuyện rồi.

Nhưng vì sao còn quỷ trong lại phải đi ra khỏi tấm gương quỷ làm gì?

Nếu con quỷ giống như Trương Vĩ có thể rời khỏi đây, vì sao mấy con quỷ khác lại không thể rời khỏi đây?

Đây là một câu hỏi, nghi vấn khác của hắn.

Nhưng bây giờ điều này cũng không quá quan trọng đối với Dương Gian.

Dương Gian nói:

- Đứng trước tấm gương kia đi.

Sắc mặt Trương Vĩ hơi thay đổi, trong lòng hắn ta bắt đầu cảm thấy bất an.

- Chỗ này mà còn có căn phòng như vậy nữa sao, không phải là con quỷ ở trong đây đó chứ.

Xung quanh chỉ còn ánh sáng từ chiếc điện thoại di động, khắp nơi đều bị bóng tối bao phủ, ẩm ướt, kèm theo mùi vị ẩm mốc.

Điều này khiến chon hắn ta nhớ lại đến chuyện ở trường trung học số 7.

Dương Gian nói:

- Đương nhiên là có quỷ, không có quỷ tôi mang cậu đến chỗ này làm cái gì. Đừng có lộn xộn, ngoan ngoãn đứng yên một chỗ ở đó cho tôi. Đứng trước tấm gương ấy.

Ở trước mặt của Trương Vĩ là một tấm gương cũ kỹ thời dân quốc.

Tấm gương này cao ngang người của một người trưởng thành, có thể soi được hình dáng của một người từ đầu đến chân. Nhưng nó cũng chỉ có thể soi rõ được hình dạng bên ngoài của một người mà thôi, nếu lại thêm một người khác vào thì không đủ.

Tấm gương vẫn còn mới tinh như lúc đầu, thế nhưng khi Trương Vĩ đứng ở trước tấm gương, mọi thứ cũng giống như Dương Gian lúc trước.

Trong gương cũng không hề xuất hiện bóng dáng của Trương Vĩ.

Trương Vĩ kinh hãi, hắn ta vội vàng nói:

- Chuyện này là chuyện gì vậy?

Dương Gian nhíu mày, hắn nói:

- Chờ thêm một chút đi.

Một lát sau, đột nhiên từ trong tấm gương đột nhiên lòi ra một cánh tay trắng bệch.

Cánh tay kia hơi rung nhẹ mấy cái, động tác của nó rấy cứng ngắc, dường như có một người nào đang đi từ cửa chính đi vào trong này.

Một cỗ khí tức âm lãnh bắt đầu bao phủ hai người.

Không hề nghi ngờ gì nữa, con quỷ kia đã xuất hiện rồi.

Trương Vĩ lập tức mở to hai mắt, hắn ta liếc mắt nhìn về phía bên cạnh.

- Đại ca?

Dương Gian trầm giọng nhắc nhở hắn ta.

- Đừng có nhúc nhích, chờ nó đến đi. Đây không phải là lần đầu tiên cậu thấy nó, sợ cái gì chứ.

Dương Gian có thể khẳng định, con quỷ đi theo Trương Vĩ là một trong những con quỷ đi ra từ tấm gương quỷ.

Thông qua một vài thủ đoạn nguy hiểm lúc trước, hắn thăm dò được bên trong tấm gương này có sự tồn tại của lệ quỷ, hơn nữa không phải là một con... mà cả một đống.

Những dấu bàn tay ở trên cánh tay hắn chính là minh chứng tốt nhất cho chuyện này.

Chỉ là những chuyện trước mắt cho thấy, những con quỷ kia không thể ra bên ngoài một cách tùy tiện, ngoại trừ con quỷ có hình dạng giống như đúc Trương Vĩ.

Nhìn qua thì thấy Trương Vĩ đang đứng yên ổn, bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng của hắn ta đang sợ hãi.

- Cứ đứng như vậy sẽ không có chuyện gì chứ? Tôi không giống Thượng Quan Vân, người anh họ của Miêu Tiểu Thiện đột nhiên chạy vào bên trong tấm gương đâu nhỉ.

Nếu không có Dương Gian đứng bên cạnh, có lẽ hắn ta đã co giò chạy mất tăm.

Bởi vì hiện tại trong gương đang hiện ra bộ dạng một con quỷ.

Bộ dạng con quỷ này giống như đúc với Trương Vĩ nhưng sắc mặt lại trắng bệch, trên mặt không có chút màu máu nào. Từ tấm gương có thể thấy, con quỷ này đang thẳng tắp đi từ ngoài cửa vào.

Nhìn qua nhìn lại, trước sau cũng không có chuyện gì, không có thứ gì cả.

Đây chính là con quỷ chỉ tồn tại trong gương.

Dương Gian nói:

- Không có chuyện gì đâu, nếu con quỷ trong gương không có động tác giống nhau thì nó không thể thay thế cậu được. Hiện tại tôi cần làm một vài phép thử, cậu chỉ cần đứng yên trước gương là được.

Xuất phát từ lòng tin với Dương Gian, Trương Vĩ đành kiên trì đứng yên ở phía trước tấm gương, không nhúc nhích.

Mục đích thật sự của Dương Gian là để con quỷ kia thật sự đi vào bên trong tấm gương. Hắn muốn xem con quỷ này ra khỏi tấm gương quỷ như thế nào.

Nếu con quỷ có thể đi ra, thì toàn bộ quỷ trong gương cũng có thể, không khí xung quanh căn phòng có chút đè nén.

Trong khung cảnh tối tăm, nhờ ánh đèn điện thoại nên hiện tại có thể thấy được, trên tấm gương từ thời kỳ dân quốc phản chiếu hình ảnh của Trương Vĩ.

Nhưng thân ảnh ở trong tấm gương này không phải Trương Vĩ mà là một con quỷ, một con quỷ thật sự.

Thế nhưng đây không phải lần thứ nhất hai bên gặp mặt nhau.

Dương Gian hiểu, con quỷ này tạm thời tồn tại ở mức độ thấp. Ngay cả kéo người vào nó cũng cần đạt đến một điều kiện khá hà khắc, duy trì động tác giống nhau với người bên ngoài, khi ấy nó mới có thể kéo người vào tấm gương, từ đó phóng thích bản thân.

Nhưng điều kiện hà khắc đó không thể khiến bản thân hắn buông lỏng, bởi vì con quỷ chỉ là một phần của tấm gương. Tấm gương đã tồn tại trên 100 năm, còn bị người khác cố gắng giấu đi chứ không có hủy bỏ, chôn cất. Điều này nói lên nó còn tác dụng nào đó nữa mà người kia muốn sử dụng, có điều hắn lại không biết được.

Dương Gian nhìn chằm chằm vào con quỷ ở bên trong tấm gương kia một lát.

Rốt cục chuyện gì đến cũng sẽ đến, sau khi đi đến trước mặt tấm gương. Nó đứng trùng vào bị trí vốn có của cái bóng in bên trong tấm gương của Trương Vĩ, dường như nó chính là cái bóng của Trương Vĩ.

Động tác của nó đã gần như đồng dạng với Trương Vĩ bên ngoài.

Nhưng lúc này Trương Vĩ lại đột nhiên dùng hai tay làm ra các động tác loạn xạ, muôn hình muôn vẻ.

Dương Gian quan sát một hồi mới nhận ra được, tên này đang học theo động tác tay trong các bộ anime mà người ta gọi là kết ấn.

Động tác của hắn ta rất nhanh, chỉ cần nhìn thôi là đã hoa hết cả mắt rồi.

Trong lòng Trương Vĩ cười lạnh, đồng thời hắn cảm thấy bản thân càng tự hào hơn vì khả năng này của hắn ta.

- Có ai thông minh như tôi chứ, con quỷ kia chỉ có thể kết ấn theo tàn ảnh của tôi mà thôi. Thời còn học trung học, tôi đã có thể kết ba cái ấn trong vòng một giây đồng hồ. Con quỷ kia muốn bắt chước là chuyện không thể nào. Hôm nay tôi phải để cho con quỷ kia chứng kiến được một loại bản lĩnh khác của mình mới được.

Những năm tháng khổ luyện trước kia của hắn ta đã không hề uổng phí, rốt cục đến ngày hôm nay chúng đã phát huy được tác dụng.

Dương Gian nhìn tốc độ kết ấn kinh người của tên này, ban đầu hắn có chút kinh ngạc, sửng sốt. Nhưng sau đó hắn cũng dần hiểu ra vì sao thời còn đi học, thành tích của tên này lại kém như vậy, nếu không phải dùng tiền đút lót thì có lẽ tên này còn không đậu vào trường trung học phổ thông số 7. Thì ra thời gian, công sức, tâm trí của hắn ta đều đã tiêu tốn vào cái này hết rồi.

Bình Luận (0)
Comment