Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2878 - Chương 2878: Xông Vào

Chương 2878: Xông vào

"Có vẻ chẳng có tác dụng gì rồi"

Tào Dương thò đầu ra nhìn xuống bên dưới.

"Đừng vội, đợi một lát."

Liễu Tam nói.

"Đi nhanh thêm một chút, tốc độ di chuyển của chúng ta chậm quá."

Lý Quân hơi nôn nóng, hắn sốt ruột muốn biết tình hình ở nơi này, vì vậy bước chân của hắn cũng nhanh hơn.

Dương Gian nói: "Chúng ta đi nhanh cũng chưa chắc có tác dụng, nếu Sơ suất còn dễ xảy ra chuyện."

"Ở đây chúng ta có tận năm người, ngoài kia còn có mấy người đội trưởng khác, không cần cẩn thận quá mức như vậy.

Tôi tin răng cho dù chúng ta có gặp phải chuyện gì cũng sẽ giải quyết được.

Hơn nữa, nhiều đội trưởng hợp tác với nhau mà vẫn không thể đối phó, vậy cảnh giác hơn cũng chẳng có tác dụng gì, cậu nói có đúng không?"

Lý Quân nhìn Dương Gian và nói.

"Anh nói cũng có lý, nếu anh đã muốn liều một phen, vậy chúng ta đi nhanh thôi."

Dương Gian suy nghĩ một chút, hắn cũng không bác bỏ ý kiến này.

Thật ra những lời nói của Lý Quân rất đúng.

Mười một người đội trưởng đang ở bên trong và bên ngoài tòa nhà Bình An, nếu trong tình huống thế này vẫn không thể đối phó nổi thì cẩn thận thế nào cũng không có tác dụng.

Lúc này, năm người nhanh chóng bước xuống tầng cuối cùng.

Họ đi ngang qua mấy tầng nhưng không gặp phải nguy hiểm, thậm chí không có một chút khác thường nào, hơn nữa trong các tầng đó không hề có một bộ thi thể nào, mọi thứ chỉ là những vật dụng bình thường, ví dụ như cái bàn bám đầy bụi, hay cây khô héo, rồi cả kính vỡ cũng giống hệt dáng vẻ trước lúc tòa nhà Bình An bị phong tỏa.

"Ngay cả dấu chân cũng không có, có gì đó không đúng"

Dương Gian nhíu mày.

Quỷ nhãn của hắn có thể nhìn mọi thứ rõ ràng cho dù đang ở trong bóng tối.

Trên mặt đất phủ đầy bụi bặm, nếu có ai đi qua chắc chắn sẽ để lại dấu chân rất rõ ràng, nhưng khi họ đến đây lại không hề thấy dấu chân nào của người sống.

Nhưng thật sự đã có người đột nhập vào tòa nhà Bình An.

Điều duy nhất có thể giải thích cho chuyện này chính là những người đó vẫn luôn ở trong quỷ vực nên mới không có dấu chân, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng họ biết cách giết người bằng dao bổ củi của Dương Gian nên cố ý không để lại dấu chân.

Họ tiếp tục đi xuống tầng dưới, rồi lại xuống một tầng dưới nữa, lúc này mới phát hiện ra tình huống.

Mọi người thấy một thi thể rách nát ở cửa hành lang.

À không, đây không phải thi thể mà là người giấy của Liễu Tam.

Người giấy bị xé rách thành từng mảnh nhỏ, không còn dáng vẻ như lúc đầu.

Nó hoàn toàn mất hết linh dị, trở thành một đống giấy vụn.

"Người giấy của tôi bị tấn công ở nơi này, chết rồi."

Liễu Tam nhíu mày.

Hắn quan sát xung quanh.

Nơi này rất sạch sẽ, không sót lại một chút dấu vết gì.

"Các anh nghĩ do quỷ giết hay do người giết?"

Tào Dương nhìn chằm chằm.

Dương Gian nhìn thoáng qua: "Người giấy này bị người khác giết chết, không phải do lệ quỷ giết.

Vì xung quanh đây quá sạch sẽ, cứ như người đó cố ý lau sạch tất cả các dấu vết từng ra tay, nhưng lệ quỷ sẽ không làm chuyện như vậy."

"Đi nhanh một chút, người giấy này bị giết có nghĩa chúng ta đã đánh rắn động cỏ."

Hắn muốn tấn công khi đối phương chưa kịp chuẩn bị, vì thế hắn phải giành cơ hội trước.

Dù ở đây rất tối tăm và đầy nguy hiểm, nhưng chắc chắn những người kia cũng gặp phải vấn đề như thế này.

"Đuổi kịp tôi, đừng dừng lại."

Lúc này Dương Gian đưa tay ra chợp một cái, trong tay hắn bỗng xuất hiện một cây trường thương nứt tỏa ra ánh sáng màu vàng kim.

Hắn mở quỷ nhãn, quỷ vực lan rộng, xua tan hết bóng tối xung quanh.

Tuy nhiên, phạm vi bao phủ của quỷ vực có hạn, nó chỉ bao phủ được một tầng, nếu tiếp tục xuống dưới sẽ khó lan rộng thêm.

"Sự ảnh hưởng linh dị của quỷ họa đang dần chậm lại."

Dương Gian cảm thấy rùng mình, hắn bắt đầu có dự cảm không tốt.

Ánh sáng màu đỏ lập tức bao phủ tất cả mọi người, họ bắt đầu đi xuống từng tầng bên dưới.

Tầng mười một, tầng mười, tầng chín, tầng tám, ánh sáng màu đỏ như một cái thang máy nhanh chóng hạ xuống trong bóng đêm.

Ngay sau đó, lúc họ đến tầng bảy, ánh sáng đỏ bỗng lấp lóe vài lần rồi biến mất.

Quỷ Vực bị thứ linh dị nào đó phá rối nên không thể dùng được nữa.

"Quỷ Họa ở ngay tầng này."

Giọng nói trầm thấp của Dương Gian vang lên.

Linh dị duy nhất có thể khiến quỷ nhãn của hắn mất tác dụng chính là quỷ họa.

"Tôi hiểu rồi."

Lý Quân chưa nói hết câu, xung quanh đã xuất hiện thêm rất nhiều ánh lửa, sau đó ánh lửa kia từ từ to ra tạo thành một quả cầu lửa lơ lửng giữa không trung.

Quả cầu lửa này tỏa ra ánh sáng màu xanh biếc, nó soi sáng tất cả mọi thứ ở đây, cũng xua tan đi bóng tối.

Hắn làm việc rất dứt khoát, đốt cháy xong rồi nói mới tiếp.

Ở đây chẳng có người bình thường, chỉ có lệ quỷ và kẻ địch, nên hắn không cần để ý đến điều gì cả.

Ngọn lửa bùng cháy lên.

Một bức tranh lớn đang nằm trên mặt đất giữa sàn nhà trống trải.

Trên bức tranh sơn dầu kia vẽ một người phụ nữ mặc váy đỏ, thân hình của người phụ nữ đó rất mờ, chỉ có đôi tay trắng nõn lại rất rõ ràng, cứ như đôi tay đó đang vươn ra khỏi bức tranh.

Lúc đầu bức tranh sơn dầu này đang ẩn nấp trong bóng đêm, nhưng nó lại bị ánh lửa ma trơi soi sáng rõ ràng.

Bình Luận (0)
Comment