Tầng bảy của cao ốc Bình An.
Ngọn lửa bùng cháy, bóng tối bao trùm, linh dị đáng sợ nhất và chạm ở tầng lầu không tính là lớn này.
Những nhóm người đoạt được quỷ họa rõ ràng là không muốn chiến đấu, họ đã sử dụng một phương pháp đặc biệt để rời đi.
Đương nhiên Dương Gian và những người khác biệt kế hoạch của đối phương, không muốn để họ rời đi, bọn họ cố gắng dùng nhiều cách khác nhau để ngăn cản.
Nhưng đối phương cũng rất thông minh.
Họ đặt quỷ họa trước mặt và lợi dụng các đặc điểm của quỷ họa để tạo ra sự quấy nhiễu linh dị, làm cho quỷ vực của các đội trưởng không thể ảnh hưởng đến họ.
Trong đó, người chịu phải sự quấy nhiễu lớn nhất là Dương Gian, lúc đến, mắt quỷ của phải miễn cưỡng mở ra.
Không thể nhìn trộm bức tranh đáng sợ này được.
"Bang!"
Lý Nhạc Bình đánh lên thành công.
Hắn tung ra đòn tấn công kinh khủng nhất khi bên kia đang sơ tán, cứng rắn kéo lại một người đang chuẩn bị rời đi.
"Không ổn, Tống Tân Hải đã bị bỏ lại."
Trong bóng tối còn sót lại, ai đó cất lên một giọng nói mơ hồ.
"Hắn đã chết rồi, không kịp rồi, đã lấy được quỷ họa rồi, đừng dây dưa nữa, nếu cứ tiếp tục dây dưa thì sẽ có thêm nhiều người chết"
Một giọng nói lãnh đạm khác đáp lại, không hề có ý muốn dừng lại..
"Tên họ Dương kia, dám thả chó cắn tôi, lần sau tôi sẽ tính sổ với cậu sau"
Giọng nói của Trần Kiều Dương đầy căm thù vang lên, nhưng hắn có thể nói thì rõ ràng đã không bị quỷ cẩu kéo vào giấc mơ.
Vậy quỷ cẩu đã tấn công ai?
"Không cần đợi tới lần sau, bây giờ các cậu ở lại cho tôi."
Dường như Liễu Tam đã cảm nhận được trước tất cả những điều này, hắn đã hành động.
Dưới lớp giấy vàng bong tróc, một cánh tay gầy gò, lạ lùng lộ ra, cánh tay này cứng rắn nắm lấy bóng tối còn sót lại không cho bọn họ rời đi.
"Cơ hội."
Dương Gian và Tào Dương ngay lập tức phản ứng và lao tới.
Họ không hề sợ hãi mà lao vào bóng tối.
Chỉ cần họ quấn lấy nhau và cản trở việc rời đi của bên kia, tất cả các đội trưởng trong và ngoài cao ốc Bình an đều có thể bao vây và giết những người này.
"Quá tự tin không phải là một chuyện tốt."
Giây tiếp theo, đại đao cũ rỉ sét vụt sáng trong bóng tối.
Nguy hiểm! Cảm giác nguy hiểm xuất hiện trên người Dương Gian, Tào Dương và Liễu Tam.
Ba người đồng loạt lùi ra sau, lòng bàn tay mỏng manh của Liễu Tam cũng rút lại theo.
Một lần tấn công, đối thủ đã đẩy lùi ba người đội trưởng.
Sau đó, cơ hội bị bỏ lỡ, tất cả những bất thường phía trước lắng xuống ngay lập tức.
Không có bóng tối, không có bóng người và cũng không có quỷ họa.
Đối phương rời khỏi cao ốc Bình An thông qua một số phương tiện linh dị.
Cơ thể Dương Gian bị xé ra một lỗ lớn, cơ thể hắn gần như bị gãy làm đôi, nhưng xung quanh hắn có một luồng ánh sáng đỏ lóe lên và vết thương ngay lập tức hồi phục.
Không hề do dự, khởi động lại quá trình khôi phục.
Liễu Tam lặng lẽ liếc nhìn cánh tay của mình, trên cánh tay gầy gò lại có thêm một lỗ thủng, màu đen đặc quánh bắt đầu chảy ra.
Hắn bị thương.
"Đối phương đã trốn thoát, chúng ta không còn cơ hội rồi.
Chúng ta chỉ có thể bắt được một người trong số họ."
Lý Nhạc Bình thẳng thừng nói.
Người mà hắn lôi ra đã là một cái xác, nằm dưới chân hắn.
Sắc mặt của Tào Dương rất khó coi, hắn đánh rơi một con búp bê thế mạng đã đứt thành hai mảnh, sau đó nói: "Nếu không phải quỷ áp của tôi trấn áp hắn, người này sẽ không thể di chuyển chậm như vậy để cho cậu giết lúc hắn đang rời đi.
Thật tiếc vì cuối cùng cũng để họ trốn thoát, được cái là mọi người đều ổn."
"Đúng vậy, không có chuyện gì là được."
Lý Nhạc Bình không phản bác.
Nguyên nhân khiến người dưới chân hắn bị giết không chỉ vì hắn đã ra tay, mà còn bởi vì quỷ áp người của Tào Dương cũng đã tấn công người kia, hắn phải chịu nhiều tầng sức mạnh linh dị nên mới chết bất đắc kỳ tử.
"Chết tiệt."
Lý Quân rất khó chịu.
Hắn bị một xác chết lạnh lẽo quấn lấy nên không có cơ hội cản đám người kia lại.
Mà bây giờ lệ quỷ này đã bị bao trùm trong lửa quỷ và mất khả năng di chuyển, nhưng hắn cũng bỏ lỡ cơ hội ra tay.
"Bên kia rút lui rất dứt khoát.
Nếu muộn hơn một chút thì tôi đã có thể chặn đường rút lui của họ.
Tôi đã sử dụng vũ khí linh dị của mình làm mồi nhử vậy mà cũng không cầu được con cá nào.
Trong đội của họ có Trần Kiều Dương, tên này đã từng đánh nhau với tôi, hắn có thông tin của tôi, hắn vẫn luôn đề phòng tôi."
Gương mặt của Dương Gian ảm đạm, mặt đất gần đó không biết từ lúc nào đã ngập trong nước.
Đáng tiếc, nước đọng dâng quá chậm, không kịp ảnh hưởng đến việc rút lui của đối phương, nếu không thì đối phương sẽ không thể rời đi dễ dàng như vậy.
Nhưng ảnh hưởng lớn nhất là mắt quỷ của hắn đã bị chặn lại bởi quỷ họa.
"Nếu thực sự muốn ở lại đánh với chúng ta, chúng ta nhất định có thể thắng"
Liễu Tam lặng lẽ dùng tờ giấy vàng cho cánh tay bị thương.
Lúc này, nhiều người giấy ở các tầng gần đó đã vào vị trí, bao quanh tầng này.
Những người giấy này vừa đến, kết quả bên kia đã bỏ chạy mất rồi.