"Những lời nói của hắn không đáng tin, nhưng đến một lúc nào đó, chúng ta lại không thể không tin vào chúng.
Sau cùng, chúng ta gấp gáp muốn tìm thấy Trương Tiện Quang, bất kỳ manh mối nào chúng ta cũng nên thử, hơn nữa một số tin tức của hắn cũng thực sự là thật.
Trong trấn Song Kiều, ở đây dấu vết của việc bị xâm chiếm bởi linh dị là rõ nhất, vì vậy việc mất kiểm soát của quỷ họa chắc chắn đã bắt đầu từ trấn Song Kiều."
“Về phần Trương Tiện Quang có ở đây hay không thì chúng ta phải tìm mới biết được."
Dương Gian vô cảm nói.
"Nhưng nhóm người chúng ta, được gọi là đội trưởng, vòng quanh chỗ này mà kết quả lại không tìm thấy kẻ địch đầu, nói ra ngoài thực sự mất mặt."
Hà Ngân Nhi có chút không hài lòng nói.
Nhưng nói thì nói vậy, cả nhóm vẫn bước vào ngôi trường bị bỏ hoang đã lâu này.
"Tôi cảm nhận được.
Quả thật có người trong tòa nhà đó.
Có vẻ như vận may của chúng ta không tệ lắm."
Đột nhiên, Liễu Tam nheo mắt nhìn chằm chằm ngôi trường cũ phía trước.
Nhận thức của hắn thực sự đúng.
Giây tiếp theo, tại lối vào cầu thang của tòa nhà bỏ hoang, một tiếng bước chân vang lên, một người chậm rãi bước xuống bậc thang tối tăm.
Người này là... Trương Tiện Quang.
Hắn vậy mà chủ động lộ diện, cũng không có ý định tiếp tục giấu diếm, hoặc đối với hắn mà nói thì bây giờ không còn cần phải giấu diếm nữa rồi.
"Các cậu đến muộn một bước rồi, nhưng đó không phải là lỗi của các cậu.
Dù sao thì chuyện này tôi cũng đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi, tuyệt đối không có khả năng thất bại."
Và ngay sau đó Trương Tiện Quang đi ra, lúc nhìn thấy mọi người, hắn cũng không hề kinh ngạc, ngược lại hắn đã sớm dự liệu được điều này, hắn mở miệng liền nói ra lời này.
"Quỷ họa đâu?"
Sắc mặt của Dương Gian lạnh lùng, nhìn hắn, không vội vàng động thủ.
Trương Tiện Quang cười lắc đầu: "Quỷ họa? Lúc này quỷ họa đã không còn quan trọng nữa rồi.
Các cậu chỉ cần biết hiện tại quỷ họa đã mất kiểm soát, tốc độ mất kiểm soát lại còn rất nhanh nữa..."
"Lợi dụng việc quỷ họa mất kiểm soát, để cho quỷ vực xâm chiếm các thị trấn, kéo mọi thứ trong thực tế vào quỷ họa.
Đây là kế hoạch của anh? Anh muốn lợi dụng sức mạnh linh dị để giết tất cả mọi người?"
Lục Chí Văn hỏi.
Trương Tiện Quang nói: "Không, hoàn toàn ngược lại, tôi muốn cứu tất cả mọi người.
Thế giới bên ngoài đầy rẫy linh dị, những người bình thường luôn ở trong tình huống bấp bênh.
Dựa vào ngự quỷ nhân các cậu chạy ngược chạy xuôi thì có thể giải quyết bao nhiêu lệ quỷ? Thất bại của thế hệ trước là minh chứng tốt nhất, vì vậy phải đi một con đường khác."
"Ví dụ như, để họ sống trong thế giới của quỷ họa.
Rốt cuộc, thế giới của quỷ họa có thể mở rộng vô hạn, nó là đủ lớn để chứa tất cả mọi người.
Các cậu đã từng trải qua sự kiện quỷ họa, có lẽ cũng biết rằng sau khi một thành phố ở nước ngoài bị xói mòn bởi quỷ họa, nhiều người sống sót đã sống trong những quỷ họa hơn nửa năm, và họ vẫn hoàn toàn khỏe mạnh"
Hắn nói một câu khiến mọi người cảm thấy kinh dị, hắn muốn mọi người sống trong thế giới quỷ họa.
"Anh đúng là đồ điên, lại có thể nghĩ ra một kế hoạch ngu xuẩn như vậy?"
Lý Quân lạnh lùng nói: “Ở trong thế giới quỷ họa sớm muộn gì cũng bị quỷ giết."
"Ngu xuẩn?"
Trương Tiện Quang nhìn hắn: "Cậu nghĩ rằng tôi không thể nghĩ ra vấn đề mà cậu nghĩ tới đó sao? Lý do tại sao quỷ họa nguy hiểm là không ai có thể kiểm soát chúng.
Nhưng nếu ai đó có thể điều khiển thành công quỷ họa thì sao? Sau khi điều khiển thành công, thế giới quỷ họa sẽ không còn nguy hiểm nữa, bởi vì mọi nguy hiểm đều có thể kiểm soát được."
"Ngay cả những ngự quỷ nhân hàng đầu cũng sẽ chết vào một ngày nào đó.
Sự xói mòn linh dị là không thể nghịch chuyển.
Kế hoạch điên rồ của anh chắc chắn sẽ thất bại."
Hà Ngân Nhi nói.
Là một người chiêu hồn, theo lý mà nói, cô chỉ có thể sống tối đa khoảng một trăm năm.
Rồi giới hạn sẽ đến, và cô sẽ chết.
Người chiếu hồn tiền nhiệm có tuổi thọ ngắn hơn, chỉ chưa đầy sáu mươi tuổi.
Trương Tiện Quang nói: "Tôi cũng từng nghĩ về vấn đề này của cô, và tôi đã nghĩ ra giải pháp cách đây hai mươi năm, đó là để một người sẽ không bao giờ chết điều khiển quỷ họa."
"Sẽ không có ai không chết cả."
Liễu Tam nói.
Khuôn mặt của Dương Gian khẽ động: "Không, có một loại người sẽ không chết"
"Là loại người nào?"
Những người khác nhìn về phía Dương Gian.
Trương Tiện Quang mỉm cười: "Có vẻ như cậu đã có nghĩ ra rồi, đúng vậy, có một loại người sẽ không chết"
"Người quản lý bưu cục quỷ."
Vẻ mặt của Dương Gian trở nên nghiêm nghị.
Tôn Thụy? Ngay lập tức, mọi người đều nghĩ đến Tôn Thụy, người từng phụ trách thành phố Đại Hán.
Ngay cả khi Tôn Thụy bị chặt đầu và mất đi cơ thể, không cần quỷ trong người để duy trì sự sống của mình, hắn vẫn có thể sống sót.
"Anh muốn người quản lý bưu cục khống chế quỷ họa, sau đó dùng đặc điểm của quỷ họa xâm nhập thực tại, để mọi người có thể sống trong thế giới của quỷ họa, cách ly với các sự kiện linh dị bên ngoài, giải quyết tai hại gây ra bởi linh dị một lần và mãi mãi? Người quản lý của bưu cục quỷ sẽ không chết, vì vậy sẽ có thể điều khiển quỷ họa vĩnh viễn, để quỷ họa sẽ không còn mất kiểm soát nữa?"
Lúc này, Dương Gian đã hiểu suy nghĩ của Trương Tiện Quang.