- Con mẹ nó chứ, dám dùng dao đâm Vĩ ca. Thật sự cho rằng tôi không có vũ khí hay sao.
Daisy giật mình, cô ta vội vàng nhắc nhở.
- Cẩn thận, trong tay tên này có súng.
A Hải vừa mới quay đầu lại thì đã dính liền mấy phát đạn.
Khoảng cách quá gần, ngay cả người mới tập bắn súng cũng không thể nào bắn trượt được.
- Ông bắn chết thằng nghịch tử này. Đừng có tưởng là Vĩ ca không biết chơi súng chứ, ông đã từng dùng súng lục diệt nguyên một team...
Nhưng Trương Vĩ còn chưa nói xong, hắn ta đã lập tức ngã trên mặt đất. Cả người hắn ta giật giật mấy cái, khí tức dần dần biến mất.
Giờ phút này A Hải cũng ngã bịch một tiếng trên mặt đất, thở hổn hà hổn hển. Trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, cả người đều run rẩy.
- Chết tiệt, không phải tên kia đã chết rồi sao? Với lại vì sao trong tay tên kia lại còn có súng.
Daisy vừa tức vừa buồn bực, cô ta không thể hiểu nổi vì sao Trương Vĩ lại đột nhiên sống dậy, hơn nữa còn lôi ra một khẩu súng.
Cô ta kiểm tra qua thương thế của A Hải, có thể nói là rất tồi tệ...
Mặt mũi của Khổng Phong tối sầm.
- Là hồi quang phản chiếu, không cần kỳ quái. Dù sao A Hải cũng dùng vũ khí lạnh để giết người, việc không bị chết ngay lập tức cũng là chuyện bình thường thôi. Mà người này còn cầm súng lục đặc chế, thứ chuyên môn dùng để đối phó ngự quỷ nhân. Hẳn là Dương Gian đưa cho tên này đi, tôi đã cảnh cáo với cậu ta rồi, đừng có làm việc cẩu thả như thế. Lần này thì hay rồi, đúng là lật thuyền trong mương.
Một thành viên tinh anh của bọn họ thế mà bị một người bình thường xử lý, xuất môn bất lợi mà.
Mà hắn ta cũng không biết, tiếng súng lúc nãy có ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn họ không nữa, chuyện này quá khó nói.
- Giấu thi thể đi, đừng quản chuyện của A Hải nữa. Cả ba phát đều trúng tim cả ba, không cứu được nữa đâu.
…
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!"
Mấy tiếng súng liên tục vang lên quanh quẩn ở xung quanh tiểu khu, ngắn ngủi mà nhanh chóng.
Tiếng súng rất lớn, ngay cả khi Dương Gian ngồi ở trong căn phòng kín cũng có thể nghe được.
Đây là tiếng súng?
Dương Gian lập nhíu mày, sau đó hắn bắt đầu cảnh giác, đang yên đang lành, sao trong tiểu khu lại vang lên tiếng súng.
"Chẳng lẽ là tên Trương Vĩ kia đang thử súng? Không, âm thanh không giống, tiếng súng rất gấp. Tiếng súng không giống như người đang thử súng, giống như của một người nào đó đang gặp được nguy hiểm nên bắn trả lại.
Ngay tại thời điểm hắn còn đang suy nghĩ, ánh mắt của hắn lơ đãng liếc qua tấm gương quỷ.
Dương Gian đột nhiên trông thấy, tấm vải đang đậy tấm gương quỷ ở trong phòng tự dưng nhô lên một cục, cục này giống như là bàn tay.
Dường như có một bàn tay đang thò ra từ trong tấm gương quỷ.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Toàn thân của Dương Gian lập tức căng cứng.
Mấy ngày hôm nay tấm gương quỷ đều đang yên ổn, sao hôm nay nó lại tự dưng xuất hiện động tĩnh vậy.
Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến tiếng súng lúc nãy?
Hoặc trong lúc vô tình, có chuyện gì đó đã đánh vỡ cân bằng của tấm gương quỷ rồi, hiện tại có con quỷ nào đó đang muốn đi ra khỏi tấm gương?
Thế nhưng không đợi cho hắn suy nghĩ hết toàn bộ mọi chuyện.
Mảnh vải đen trên tấm gương quỷ kia bị bàn tay kia lôi xuống dưới. Tấm gương quỷ lại xuất hiện trước mặt của hắn một lần nữa.
Bên trong tấm gương quỷ, một người giống như đúc với Trương Vĩ đang thò tay ra bên ngoài của tấm gương. Trên mặt của người này còn lộ ra thần sắc hoảng sợ, dường như người này đang muốn giãy dụa, cố gắng để thoát ra khỏi tấm gương quỷ. Mà ở xung quanh người Trương Vĩ này, có hàng loạt cánh tay trắng bệch, hư thối đang túm lấy thân thể của Trương Vĩ. Mấy cánh tay này túm lấy hai tay, hai chân của Trương Vĩ, chúng đang không ngừng kéo người của hắn ta đi vào sâu bên trong tấm gương.
Dường như tấm gương quỷ cũng muốn thả tên Trương Vĩ này ra ngoài nhưng mấy con quỷ bên trong lại không cho.
Sắc mặt Dương Gian hơi thay đổi.
- Chuyện này có vẻ khác với chuyện lúc trước.
Trước đó con quỷ kia cũng giống như đúc với Trương Vĩ, nó đứng ở bên trong tấm gương. Ba ngày ba đêm đều không có động tĩnh gì, nó cũng chưa từng có ý định chủ động đi ra tấm gương quỷ nhưng hiện tại vì sao lại như thế này chứ.
Trương Vĩ giãy dụa đưa cánh tay ra bên ngoài tấm gương quỷ, trông hắn ta giống như một người đang bị chết đuối, cố gắng đưa tay lên để cầu cứu vậy.
- Đại ca, cứu mạng! cứu mạng!
Thế nhưng mấy con quỷ bên trong tấm gương lại nhanh chóng kéo Trương Vĩ trở vào bên trong. Lần này, Trương Vĩ cũng không còn sức lực để chống cự nữa, hắn ta bắt đầu bị kéo ra xa.
- Chẳng lẽ."
Dương Gian đột nhiên nghĩ đến những gì được ghi trên tấm da.
Nếu như tấm da kia để lô ra tin tức lúc nãy là thật, hiện tại đúng là Trương Vĩ.
Sau một giây, Dương Gian đột nhiên đi đến trước mặt tấm gương quỷ. Hắn lập tức đưa tay ra túm lấy cánh tay của Trương Vĩ, ngay khi cánh tay của Trương Vĩ chuẩn bị thụt vào bên trong tấm gương quỷ.
Sự ấm áp từ cơ thể sống giúp hắn hiểu được, thứ mà hắn đang chạm vào là một người sống. Trương Vĩ là người sống, không phải là một con quỷ.
"Quả nhiên là như thế."
Dương Gian đột nhiên dùng sức muốn kéo Trương Vĩ ra ngoài.
Nhưng ở bên trong tấm gương quỷ, Trương Vĩ lại bị vô số cánh tay lôi kéo. Còn không đợi cho hắn lôi Trương Vĩ đi ra thêm được chút nào, những cánh tay quỷ kia đã nhanh chóng lôi hắn ta vào bên trong. Kèm theo đó là cả người của hắn bị kéo sát lại tấm gương quỷ, sau đó hắn không thể trụ nổi, nửa người bị lôi vào bên trong.
Lực lôi kéo truyền đến từ mấy cánh tay kia không phải là thứ mà con người có thể có. Nếu không phải bản thân hắn bị kẹt bởi nửa người dưới ở bên ngoài tấm gương thì có lẽ cả người của hắn cũng sẽ bị lôi vào bên trong tấm gương rôi.
Dương Gian lập tức mở ra mắt quỷ.
- Tui mày muốn tranh người với tao sao? Cút ngay đi cho tao.
Ánh sáng màu đỏ thẩm thấu vào bên trong tấm gương, sau đó nó bao phủ toàn bộ người của Trương Vĩ.
Hắn hi vọng bản thân có thể sử dụng lại cánh mà trước đây hắn đã từng sử dụng để cứu người anh họ của người anh họ của Miêu Tiểu Thiện ra ngoài để cứu Trương Vĩ.
Thế nhưng khi hắn đang muốn dịch chuyển thì lại thất bại.
Trên mắt cá chân của Trương Vĩ đang bị một cánh tay đẫm máu túm lấy. Quỷ vực không cách nào ảnh hưởng đến cánh tay kia, ngược lại hắn còn cảm giác được quỷ vực của hắn bị cánh tay kia áp chế.
Trong lòng Dương Gian thầm giật mình.
- Thứ quỷ quái gì vậy, ở bên trong quỷ vực mà nó có thể bắt lấy người khác được hay sao?
Mấy cánh tay kia thì quỷ vực của hắn có thế ảnh hưởng được nhưng chỉ có cánh tay này thì không thể nào ảnh hưởng được.
Không còn cách nào khác, nếu một con quỷ không đủ, hắn chỉ có thể dùng hai con quỷ thôi.
Dưới chân Dương Gian lập tức xuất hiện một cái bóng màu đen. Bóng quỷ không đầu đứng dậy và chui vào bên trong tấm gương quỷ.
Đây là một hành động cực kỳ mạo hiểm của hắn.