Hà Nguyệt Liên trả lời: "Tại sao tôi phải làm thế? Tôi sống sót được đã rất may mắn rồi, vả lại tôi cũng không có thù oán với các cậu.
Ngược lại, cậu và Tổn Thụy đã giúp tôi nhiều lần, muốn giết thì cũng là giết bọn người Trương Tiện Quang mới đúng."
"Cô có thể nghĩ được như vậy thì tốt, nếu cô phản đối kế hoạch Đào Hoa Nguyên và muốn trả thù Trương Tiện Quang, điều đó cho thấy rằng cô không hề bị ảnh hưởng bởi hắn.
Chỉ là liệu cô có thể duy trì cách nghĩ hiện tại hay không tôi còn chưa biết, nhưng tôi sẽ xem xét sự sắp xếp của cô."
"Nếu không có vấn đề gì, cô sẽ gia nhập tổng bộ, trở thành đội trưởng của tổng bộ, hoặc thậm chí là người phụ trách thành phố, tất nhiên, tất cả đều phụ thuộc vào cô có tình nguyện hay không."
Hà Nguyệt Liên nói: "Việc gia nhập tổng bộ, trở thành người phụ trách, tôi cảm thấy không có vấn đề gì, bây giờ tôi đã gia nhập giới linh dị, rất nhiều chuyện không thể bàng quang không màng nữa, sau này hy vọng đội trưởng Dương có thể chiếu cố tôi nhiều hơn."
"Vậy thì được."
Dương Gian nói.
Một cuộc trò chuyện ngắn gọn là đủ để giải quyết nhiều vấn đề.
Đó là, Hà Nguyệt Liên có thể không phải là bạn, nhưng cô chắc chắn không phải là kẻ thù.
Suy nghĩ và đầu óc của cô rất rõ ràng, không có một số ý nghĩ cực đoan, cô thậm chí sẵn sàng tham gia vào tổng bộ và trở thành người phụ trách.
"Tốt quá, hiện tại sự kiện quỷ họa không phải được giải quyết rồi sao?"
Chu Đăng vui vẻ nói: “Trương Tiện Quang, anh nhìn thấy chưa, anh đã thất bại rồi."
“Có vẻ như có thể tránh được một trận chiến rồi."
Tôn Thụy cũng hơi nhẹ nhõm, cảm thấy lòng bàn tay lúc này toát mồ hôi lạnh.
Hà Ngân Nhi nhìn Hà Nguyệt Liên và nói: "Nhớ những lời cô nói hôm nay, sức mạnh linh dị trong người cô rất nguy hiểm, nếu có thể trở thành đồng nghiệp, tôi sẽ hoàn nghênh cô, nhưng nếu cô muốn giở trò, tất cả đội trưởng sẽ tập hợp lại một lần nữa, dù cô có điều khiển được quỷ họa, chúng tôi vẫn có cách giết cô."
"Có hoàn toàn khống chế được sức mạnh linh dị này hay không còn chưa biết, cần phải xác nhận lại mới được, sự cân bằng sức mạnh linh dị có thể chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, chưa chắc là không có nguy cơ mất kiểm soát lần nữa.
Hà Nguyệt Liên, nếu cô muốn tiếp tục sống, cô phải đảm bảo rằng linh dị của cô nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được.
Cô không phải ngạ quỷ nhân, còn nhiều thứ cô cần phải nghiên cứu, gia nhập tổng bộ là sự lựa chọn tốt nhất."
Lục Chí Văn nói.
Hà Nguyệt Liên khẽ gật đầu, cho thấy rằng cô đã hiểu.
Đúng lúc này, Dương Hiếu bước đến gần Trương Tiện Quang: "Kế hoạch của anh đã thành công, nhưng đó chỉ là một phần, cô ấy dường như không làm theo ý tưởng của anh mà là sẵn sàng tham gia vào tổng bộ và đứng về phía Dương Gian.
Vậy nên, anh thất bại rồi..."
"Thất bại?"
Trương Tiện Quang cười và nói: "Không, tôi không thất bại, Dương Hiếu, cậu biết không? Khi linh dị không ngừng sống lại, cục diện hoàn toàn mất kiểm soát, những tình huống tồi tệ hơn xảy ra, ngay cả các đội trưởng mấy cậu cũng không thể đối phó với nó, Hà Nguyệt Liên tự nhiên sẽ nhớ lại sự tức giận xảy ra ngày hôm nay và cũng sẽ hiểu được tính khả thi của kế hoạch Đào Hoa Nguyên."
"Vào lúc đó, không cần tôi phải động viên cô ấy, cô ấy sẽ tự làm chuyện đó."
"Có khả năng nhưng không làm và không có khả năng để làm được, là hai việc khác nhau.
Cậu đã từng thấy con sói nào không ăn thịt chưa? Dù tôi không thấy được ngày đó sẽ đến, nhưng tôi tin rằng sẽ có ngày đó, chỉ tiếc là cô ấy không phải người quản lý bưu cục quỷ, mặc dù kế hoạch được thực hiện thì cũng chỉ được một thời gian, khi cô ấy già như những người thời Dân Quốc, khi cô ấy chết, kế hoạch này chỉ có thể bị buộc phải chấm dứt."
"Và thời hạn này là khoảng bảy mươi năm."
Dương Gian liếc nhìn hắn và nói: "Đừng lo lắng, tình huống như vậy sẽ không bao giờ xảy ra, trừ khi tất cả ngự quỷ nhân trong nước đều đã chết, nhưng chỉ cần có linh dị thì sẽ không ngừng xuất hiện ngự quỷ nhân.
Mà tiếp tục đối kháng với linh dị, ngụ quỷ nhân sẽ ngày càng mạnh hơn, cuối cùng người thắng cuộc chắc chắn là ngự quỷ nhân."
"Trước đây là như vậy, bây giờ cũng vẫn như vậy."
"Trẻ tuổi tự tin thực sự là một điều tốt."
Trương Tiện Quang nói: "Tôi cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng sau khi chứng kiến quá nhiều người chết, tôi nhận ra rằng trên đời này không còn hy vọng gì nữa, dựa vào ngự quỷ nhân đánh bại lệ quỷ là không ổn.
Bây giờ cậu không hiểu cũng không có vấn đề gì, sau này cậu sẽ hiểu.
Khi người thân, bạn bè và những người xung quanh cậu bị nhấn chìm bởi linh dị, cậu sẽ hối hận vì đã dừng kế hoạch của tôi ngày hôm nay"
"Đôi khi chết một cách sảng khoái còn hơn là sống vất vưởng."
"Quay lại bưu cục thôi, đến lúc xử lý anh rồi."
Dương Gian lạnh lùng nói.
"Cũng đúng, cũng đã đến lúc tôi phải lên đường rồi."
Trương Tiện Quang nói, hắn không hề sợ hãi, ngược lại, lại có một sự nhẹ nhõm không thể giải thích được.
Hà Nguyệt Liên nói vào lúc này: "Để tôi giết hắn."
Dương Gian quay lại nhìn cô: "Cô có chắc là muốn tự mình làm điều đó không?"
Ngay khi những lời này nói ra, những người khác đều nhìn chằm chằm Hà Nguyệt Liên.