Những gì ông lão này nói là hoàn toàn đúng.
Nếu không thể tạo ra một ngự quỷ nhân đặc biệt, thì đội trưởng của các tổng bộ này chỉ là một người làm giấy, không có sự khác biệt so với thế hệ trước, và kết quả cuối cùng vẫn sẽ là thất bại.
"Anh bạn trẻ, một số chuyện để cậu biết quá sớm rồi.
Đây đối với cậu mà nói không phải là một chuyện tốt.
Biết trước sự tuyệt vọng của thế giới này có thể dễ dàng hủy hoại ý chí của một người."
Ông lão lại thở dài nói.
Dương Gian quay đầu nói: "Tôi không yếu đuối như vậy, một số chuyện biết sớm cũng tốt, nhưng tôi muốn biết là, tại sao tiệm thuốc bắc của ông lại giúp ngự quỷ nhân đó giải quyết chuyện lệ quỷ sống lại? Ông phải biết rõ, vì ông mà nhiều ngự quỷ nhân đã gây hỗn loạn bên ngoài, gây ra thiệt hại rất lớn."
"Lệ quỷ sống lại là một loại bệnh, có bệnh thì chữa, tôi chỉ cứu người và chuyện còn lại tôi không quản.
Tôi không liên quan đến những gì đang xảy ra, những gì họ làm bên ngoài và họ náo loạn như thế nào cũng không liên quan đến tôi, tôi chỉ mong họ có thể sống lâu hơn một chút, và chỉ khi họ sống lâu thì hi vọng tạo ra một ngự quỷ nhân đặc biệt sẽ càng cao."
Ông lão bày tỏ thái độ, nói rằng ông không có nghĩ gì khác khi cứu người, ông chỉ giúp đỡ, không phân biệt đối xử mà giúp đỡ ngự quỷ nhân thôi.
"Tôi cũng không giải quyết được việc lệ quỷ sống lại, mà là trì hoãn lệ quỷ sống lại.
Bọn họ có thể sống tiếp đều là kết quả của sự nỗ lực của chính họ."
Ông lão lại nói.
"Tôi hiểu ý của ông rồi, ông muốn những ngự quỷ nhân sống lâu hơn khi đối mặt với lệ quỷ sống lại, để họ có thể bộc phát hết sức mạnh trong khoảng thời gian có hạn đó, từ đó sinh ra những hy vọng mà ông đã nói đó."
Dương Gian gật đầu.
"Thật tiếc, cả đợi tôi chưa bao giờ thấy hy vọng này xuất hiện."
Ông lão lắc đầu, tỏ vẻ rất thất vọng.
Thấy vậy, Dương Gian hỏi một số câu hỏi khác.
Ông lão này thực sự không hề giấu diếm gì mà kể hết những gì mình biết, điều này hóa giải nhiều nghi ngờ trong lòng Dương Gian.
"Loại phương tiện nào có thể kéo dài thời gian sống lại của lệ quỷ? Nếu ông không phiền, có thể tiết lộ cho tôi không?"
Sau đó Dương Gian hỏi.
"Dương Gian, hôm nay cậu đã hỏi quá nhiều câu và một số vấn đề chúng tôi không muốn trả lời."
Lúc này, người phụ nữ thành thực tên Tiểu Như không thể chịu đựng được nữa và muốn ngăn hắn lại.
Ông lão lại xua tay tỏ ý không quan tâm: "Với người khác tôi không nói nhiều như vậy, nhưng với cậu, tôi sẵn sàng nói thật những gì mà tôi biết, dù sao cậu mới là tương lai."
Sau khi vẫy tay, ông ra hiệu cho Tiểu Như.
Tiểu Như dời mắt, nhìn Dương Gian, cuối cùng xoay người đi đến hộp thuốc bên cạnh, lấy ra một gói giấy nhỏ màu vàng, trông giống như một gói thuốc.
Nhưng Dương Gian cảm thấy một luồng khí mạnh mẽ.
"Đây là một liều thuốc bắc đặc biệt."
Ông lão nói: “Tôi là người duy nhất có thể phân phối nó trong giới linh dị hiện tại.
Nếu cậu muốn biết cách trì hoãn lệ quỷ sống lại thì có thể tự mình uống một liều thuốc.
Thử đi, chỉ có trải qua thì cậu mới biết cụ thể"
Nhìn gói nhỏ thuốc đặc biệt đó, Dương Gian không có tự tin uống nó, dù sao không ai biết có gì trong đó.
"Đồ hèn nhát, đây là một thứ tốt.
Nó có thể cứu sống người đó, vậy mà còn chế nó.
Những ngự quỷ nhân trước đây có thể đánh nhau trước cửa chỉ để lấy một gói thuốc loại này."
Tiểu Như nói một cách chế nhạo, rồi đem thuốc cất đi.
Dương Gian lạnh lùng liếc nhìn cô: "Tôi có cách riêng để giải quyết việc lệ quỷ sống lại, dựa vào một gói thuốc của cô, nói thật là tôi không thể tin được."
--- Dương Gian không ngờ lại có bao thuốc bắc kì lạ như thế.
Dù ông lão trước mắt nói thứ đồ chơi này có thể kéo dài thời gian sống lại của lệ quỷ, những đồ vật liên quan đến linh dị đều có giá cao, bao thuốc này có lẽ là thuốc cứu mạng đối với người đang đối mặt với lệ quỷ.
Nhưng là độc dược với Dương Gian, dù sao hắn cũng không giống ngự quỷ nhân bình thường.
Người phụ nữ thành thục tên Tiểu Như này có lẽ ngày thường hay thấy ngự quỷ nhân ăn nói khép nép đến tiệm thuốc mua đồ, nhưng thấy Dương Gian lập tức muốn phóng hỏa đốt tiệm, vô cùng phản cảm, thậm chí chán ghét dáng vẻ vô pháp vô thiên này.
Nhưng ông lão của tiệm thuốc không ghét Dương Giang Bởi vì qua nhiều năm như thế, Dương Gian là ngự quỷ nhân trẻ nhất, xuất sắc nhất là ông ta từng thấy.
Trước đây ông ta cũng từng giúp qua một ít hậu bối xuất sắc, đáng tiếc những người kia cũng không đạt được thành tựu như dự kiến.
Trước mắt nếu người này không chết ngoài ý muốn, sau này ít nhất cũng đạt được cấp độ của thế hệ mình.
"Có lẽ cậu không dùng được thuốc này, nhưng cầm theo cũng tốt."
Ông lão nói.
Dương Gian suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng có lý, hắn nói: “Tôi cần phải trả giá cao nào?"
Ông lão nói: “Không cần gì hết, coi như quà gặp mặt của trưởng bối với hậu bối đi."
Tiểu Như không nói gì, chỉ đưa bao thuốc trước mặt Dương Gian.
Ông lão lại nói: “Tiểu Như, lấy thêm hai bao thuốc, một bao quá ít."
Tiểu Như hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì thêm, sau đó gật đầu xoay người rời đi, lại đưa đến hai bao thuốc.