Vẻ mặt Tiểu Như bên cạnh thay đổi không ngừng, qua nét mặt và giọng nói của sư phụ có thể biết được lời nói của Giường Gian trẻ tuổi kia là thật.
Thời đại này sao thế? Chỉ với khoảng chừng hai mươi ngự quỷ nhân lại có thể giết chết Trương Tiện Quang? Phải biết rằng Trương Tiện Quang không phải nhân vật nhỏ bé gì, trước đây cũng là người đứng đầu giới linh dị.
"Thảo nào kiêu ngạo như thế, có thực lực như thế hoàn toàn có khí phách tư bản"
Tiểu Như thầm nghĩ, cảm thấy trước đó mình đánh giá người này quá thấp.
Quả thật nếu gặp phải người này bên ngoài, cô tin rằng mình sẽ bị hắn ta giết chết.
Sau khi rời khỏi tiệm thuốc, Dương Gian cũng không gấp gáp rời đi, mà tới quỷ hồ ở một nơi vắng vẻ trong thành phố, bởi vì hắn biết mình sẽ tới đây, chỉ cần ông lão còn sống một ngày, nơi này sẽ cực kì quan trọng.
Dù sao cũng khó gặp được ông lão bằng lòng trả lời những vấn đề, hóa giải những thắc mắc của mình.
Hơn nữa thông qua lần đối thoại này, Dương Gian cũng hiểu vì sao Trương Tiện Quang lại thực hiện kế hoạch chốn đào nguyên kia.
Ông lão kia nói ra ba phỏng đoán, đều có điểm chung là vấn đề tồn đọng của thế giới này.
Kế hoạch chốn đào nguyên của Trương Tiện Quang là muốn xây dựng một thế giới không có vấn đề gì, dù là một thế giới linh dị, cũng tốt hơn sống ở thế giới không xác định này, sau đó bị linh dị thôn phệ.
Ít nhất bên trong quỷ họa có thể khống chế linh dị.
Nhưng mà người đứng đầu ngự quỷ nhân thời dân quốc không chọn con đường này, mà hoàn toàn kết thúc linh dị, để làm được điều này, phải chọn ra con đường không giống nhau của ngự quỷ nhân.
Mà còn đường này không tồn tại, cần phải khai thác.
Kết quả bọn họ đặt kì vọng vào va chạm linh dị của các sinh vật siêu nhiên mà không phải từ từ khống chế linh dị.
Dù sao, chỉ cần có đường sống, ngự quỷ nhân sẽ không mạo hiểm, chỉ muốn kéo dài hơi tàn, chỉ cần không giải quyết được vấn đề lệ quỷ sống lại, ngụ quỷ nhân sẽ không ngừng tìm kiếm cách đột phá.
"Đã muốn khống chế linh dị lại có sức mạnh quỷ, không muốn bị linh dị ăn mòn còn muốn sống lâu dài, cái này đúng là quá khó khăn.
Nếu như trong giới linh dị thật sự có người làm được như thế, thì người này không được xem là người, mà là thần.
Nhưng mà ông lão này nói đúng, một khi có người thành công, sự kiện linh dị này sẽ chấm dứt.
Bởi vì người thành công chỉ cần không ngừng xử lý các sự kiện linh dị.
Theo thời gian trôi đi, nhất định linh dị sẽ kết thúc.
Nếu không đủ thì để lại con đường chính xác, có thể dẫn dắt tất cả ngự quỷ nhân đi theo"
Dương Gian thầm nói trong lòng.
Đem theo y nghĩ này, hắn rời khỏi thành phố.
Sau khi rời khỏi tiệm thuốc, Dương Gian nhìn thời gian một chút, đã đến buổi tối.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, từ hội nghị tổng bộ, rồi kế hoạch quỷ họa của Trương Tiện Quang, rồi trò chuyện với ông lão thời dân quốc, hắn bận rộn cả một ngày, cuối cùng quyết định ngủ ở thành phố Đại Xương.
Đã xử lí xong đại sự, chỉ còn một chút việc nhỏ nhặt, hắn không để tâm.
Còn về hội nghị tổng bộ chưa tiến hành xong, Dương Gian cảm thấy cũng không cần tiếp tục.
Dù sao bây giờ phần lớn đội trưởng đều bận.
Khu chung cư Quan Giang.
Căn nhà trong tầng năm đèn đóm sáng trưng, trong tầng ba có bể bơi, nước trong hồ bơi lạnh băng, khá sâu, không thấy được đáy.
Rất nhanh.
Bên trong dòng nước, một bóng người hiện lên, nương theo tiếng nước vang lên, Dương Gian từ từ đi ra từ trong nước.
Giọt nước bắn tung tóe, nhưng rất nhanh, những giọt nước này lại chảy vào trong bể, hội tự lại một chỗ, nước trong bể bơi lập tức khôi phục vẻ không chút rung động kia.
Cái bể bơi này không phải là một bể bơi mình thường, mà là một quỷ hồ nhỏ.
Người bình thường ngã xuống sẽ chìm sâu xuống đáy, vĩnh viễn không bơi liên được.
Còn chưa nói trong bể bơi còn có nhiều thi thể quỷ dị trôi lênh đênh.
“Thả quỷ hồ trong nhà không phải lựa chọn tốt, mặc dù một bộ phận quỷ hồ bị khống chế, nhưng mà khó bảo đảm không có gì ngoài ý muốn xảy ra."
Dương Gian nhìn thoáng qua, quyết định quay đầu tìm chỗ chuyển quỷ hồ đi, ít nhất không thể thả trong nhà.
Tầng ba bị phong thả, phòng có người không cẩn thận bước vào.
Nhưng mà cái này không ảnh hưởng gì với Dương Gian, hắn đi đến phòng khách tầng một.
Ánh đèn trong phòng khách sáng choang, dù nhiều nơi không cần dùng đèn nhưng vẫn bật toàn bộ.
Hiển nhiên đây là thói quen của Giang Diễm.
Cô bị di chứng sau sự kiện linh dị, buổi tối có thói quen bật tất cả đèn, chỉ sợ có thứ gì đó quỷ dị xuất hiện trong bóng tối, dù làm vậy hơi lãng phí một chút, nhưng trong khoảng thời gian nào đó, cách này cũng khá hiệu quả.
Bởi vì linh dị xuất hiện sẽ ảnh hưởng đến hoàn cảnh xung quanh, mạch điện cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Vậy nên thông thường dưới tình huống này, đèn là một loại báo động rất tốt.
Lúc này.
Giang Diễm và Trương Lệ Cầm đang ngồi trên sô pha xem TV, vừa chơi điện thoại.
Các cô không nhận ra Dương Gian đã đến.
"Hai người vẫn nhàn nhã như thế, đúng là đáng mơ ước"
Dương Gian đứng ở cầu thang quan sát hồi lâu mới từ từ nói.
Hai người giật mình, lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh.
"Dương Gian"
“Tổng giám đốc Dương"
Hai người khá vui bởi vì thấy Dương Gian bình an trở về.
Họ lập tức biết chuyến công tác này không gặp nguy hiểm quá lớn, nếu không cao ốc Thượng Thông sẽ không yên tĩnh như thế.