Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2983 - Chương 2983: Giờ Tiêu Chuẩn Của Giới Linh Dị

Chương 2983: Giờ Tiêu Chuẩn Của Giới Linh Dị

“Tôi hỏi anh đáp, không được che giấu bất cứ điều gì? Sau đó Lưu Kỳ thu khẩu súng lục lại và lạnh lùng nói.

"Được, được."

Người đàn ông trung niên vội vàng gật đầu.

Lưu Kỳ tiếp tục tra hỏi.

Người đàn ông trung niên này tên là Trịnh Tiểu Vinh, là người ở thị trấn Bạch Thủy.

Hắn điều hành một nhà hàng ở thị trấn Bạch Thủy, cũng là một ông chủ lớn.

"Anh nói thị trấn bị quỷ ám? Nơi bị quỷ ám chính xác là ở đâu?"

Lưu Kỳ hỏi.

"Cứ đến đêm, quỷ sẽ lang thang khắp thị trấn, rất nhiều, rất đáng sợ, lúc đầu tôi tưởng ai đó đang lừa mình, cho đến khi tôi tận mắt chứng kiến.

Mọi người cứ chết dần, người thị trấn Bạch Thủy bắt đầu đổ mưa.

Nhiều người muốn trốn khỏi đây, nhưng không hiểu vì sao họ không thể thoát ra được, tất cả họ đều bị mắc kẹt trong thị trấn."

Người đàn ông tên Trịnh Tiểu Vinh này đã nói với sự hoảng sợ về những điều khủng khiếp đã xảy ra trong thị trấn.

"Chính cái tên Tiểu Dương đã làm ra điều này.

Cơn mưa quỷ của hắn bao phủ thị trấn, làm cho mọi người nhiễm sức mạnh linh dị.

Mưa biến thành hơi nước và che khuất đôi mắt của những người sống, khiến họ bị ảo giác và đi lang thang trong thị trấn"

Dương Gian nói một cách bình tĩnh.

Lưu Kỳ gật đầu và hỏi tiếp: “Anh đã thấy gì sau khi trời mưa?"

“Không, tôi không rõ.

Tôi chỉ cảm thấy mưa có chút kì quái, nên mặc áo mưa muốn trốn khỏi thị trấn Bạch Thủy, nhưng sau khi đi trong mưa, tôi liền mất đi ý thức, toàn thân choáng váng, giống như mộng du.

Không biết bao lâu rồi, hôm nay mới đột nhiên tỉnh lại."

Trịnh Tiểu Vinh nói.

"Đúng rồi, lúc trước khi tôi định trốn khỏi thị trấn Bạch Thủy, tôi thấy rất nhiều người đang đi trong mưa.

Bọn họ đều không mang ô, cũng không mặc áo mưa.

Những người này chỉ xuất hiện vào ban đêm.

Tôi nghi ngờ những người không cầm ô đó không phải là người, tất cả đều là quỷ, bọn chúng lẫn trong đám đông, khiến người ta không phân biệt được."

Sau đó hắn lại nhớ ra điều gì đó và vội vàng nói thêm.

"Quỷ sẽ xuất hiện vào ban đêm? Hay là do cơn mưa linh dị mà quỷ trong thị trấn mới xuất hiện"

Dương Gian nghĩ.

"Nói vậy là chúng ta phải đợi đến tối mới được sao?"

Lưu Kỳ nói.

Dương Gian đáp: “Có lẽ ban đêm là lúc linh dị giao thoa với hiện thực.

Nếu đúng như vậy thì đợi vài tiếng cũng không sao.

Anh tên là Trịnh Tiểu Vinh đúng không? Nhân lúc trời chưa tối, anh mau chóng rời khỏi thị trấn Bạch Thủy đi.

Chỉ cần đi thẳng theo con đường này, anh sẽ thuận lợi mà rời khỏi đây"

Hắn chỉ về một hướng và ra hiệu cho Trịnh Tiểu Vinh rời đi.

Trịnh Tiểu Vinh vội vàng bỏ đi khi nghe thấy lời nói, nhưng sau vài bước, hắn quay đầu chạy lại, quỳ xuống cầu xin: “Vợ tôi vẫn còn ở thị trấn Bạch Thủy, tôi cầu xin các cậu hãy cứu lấy cô ấy, hãy để tôi rời đi với cô ấy"

.

"Tối trước giờ chưa từng nghe nói anh có vợ bao giờ."

Dương Gian nói.

"Tôi đã quá lo lắng và sợ hãi trước đó nên không nhớ ra."

Trịnh Tiểu Vinh nói hơi xấu hổ.

"Người gặp nạn ở thị trấn đầu chỉ có mình vỢ anh.

Nếu anh muốn thì anh tự đi mà cứu, tôi sẽ không đi loanh quanh ở thị trấn Bạch Thủy chỉ vì vợ anh.

Thời gian cho anh không có nhiều đầu.

Bây giờ anh vẫn còn khoảng ba giờ để tìm vợ mình, một khi trời tối thì anh không làm gì được nữa đâu."

Dương Gian lạnh lùng nói.

Biểu cảm của Trịnh Tiểu Vinh thay đổi sau khi nghe điều này, suy nghĩ một lúc, hắn nghiến răng và đứng lên một lần nữa, quay người và chạy khỏi thị trấn Bạch Thủy.

Lưu Kỳ nhìn với con mắt lạnh lùng, đã quen với sự ra đi của Trịnh Tiểu Vinh.

Trong một sự kiện linh dị, chuyện như này chẳng là gì cả.

Hắn cũng là người từng trải, hắn cũng đã nhìn thấy rất nhiều phần tối của bản chất con người.

Dương Gian và Lưu Kỳ không tiếp tục điều tra sự bất thường trong thị trấn, họ quyết định đợi cho đến khi trời tối rồi mới hành động.

Và trong khoảng thời gian này, không có ngọn lửa quỷ của Dương Gian đốt cháy.

Những đám mây đen đã tan biến trước đó không biết từ lúc nào lại tụ họp lại với nhau, rồi cơn mưa lạnh lẽo bắt đầu rơi, thị trấn khó khăn lắm mới nhìn thấy chút ánh nắng lại trở lại trạng thái cũ.

Vì thời tiết lại trở nên tồi tệ hơn, thị trấn dường như chìm vào màn đêm nhanh hơn một chút.

Chỉ sau năm giờ, thị trấn đã tối như màn đêm.

"Đêm chính thức bắt đầu lúc sáu giờ."

Dương Gian và Lưu Kỳ đứng dưới mái hiên của một ngôi nhà để trú mưa.

Hắn nhìn thời gian và nói.

"Sáu giờ? Cùng một giờ với bưu cục quỷ?"

Lưu Kỳ nói.

Dù chưa đến bưu cục quỷ nhưng hắn đã xem các tài liệu lưu trữ, đặc biệt là những sự kiện linh dị liên quan đến Dương Gian.

Hắn đã đặc biệt chú ý đến nó.

Dương Gian nói: "Trong hầu hết các sự kiện linh dị, đêm không bắt đầu từ mười hai giờ, mà là từ sáu giờ chiều, vì vậy thị trấn Bạch Thủy cũng nên nhập đếm từ sáu giờ."

“Ngày và đêm đảo ngược, hiện thực và linh dị luân phiên nhau, anh phải cẩn thận chút đó, đừng có sợ ý mà chết ở đây, nếu anh hối hận rồi thì bây giờ tôi có thể tiễn anh ra khỏi thị trấn Bạch Thủy, đừng có cố quá"

Lưu Kỳ nói: "Tôi có chừng mực, cậu yên tâm đi."

Dương Gian gật đầu và không khuyến thêm gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment