Dương Gian cười nhạt một tiếng:
- Tôi không hề quên. Nhưng hai con quỷ cũng sẽ có cực hạn, chỉ là thời gian khôi phục của nó sẽ lâu hơn so với một con quỷ một chút thôi. Theo tôi thấy, anh khống chế hai con quỷ trước tôi một tháng là ít, cũng có thể lâu hơn. Nếu só với a, tỷ lệ khôi phục của anh cao hơn tôi. Tuổi tác chính là ưu thế lớn nhất của tôi. Với lại tôi đâu phải chỉ dựa vào cái đó thôi đâu, mà là cái này này.
Hắn đột nhiên lôi từ trong túi ra một cây nến bị bọc lại bởi mấy lớp giấy bằng vàng.
Sau khi được lấy ra ngoài, ngọn nến đỏ tươi như màu máu kia lập tức tỏa ra một mùi máu tươi quỷ dị.
Đây chính là quỷ nến?
Thời gian trở thành ngự quỷ nhân của Diệp Phong lâu hơn nhiều so với Dương Gian, cho nên nhưng tin tức mà hắn ta có được cũng nhiều hơn. Vì vậy chỉ cần liếc mắt qua là hắn ta có thể nhận ra được thứ này chính là quỷ nến.
- Anh đã biết thứ này là gì rồi à? Vậy thì tốt, tôi càng đỡ phải giải thích dài dòng.
Trong thời gian nói chuyện, Dương Gian bắt đầu thắp sáng ngọn quỷ nến.
Ngọn lửa màu xanh âm u bắt đầu tỏa ra xung quanh từ ngọn nến.
Trong phạm vi bao phủ của ánh nến, toàn bộ quỷ dây thừng đều bị đẩy ra hai bên. Không có một sợi dây thừng nào có thể lọt vào bên trong khu vực cấm địa này được.
Diệp Phong vừa sợ vừa giận, hiện tại hắn ta đã không còn sự tự tin như trước.
- Quả nhiên, sau khi đi ra khỏi thôn Hoàng Cương cậu thực hiện giao dịch bí mật với giáo sư Vương. Cậu lấy được thứ này từ trong tay cậu ta đúng không?
Hắn ta biết được quỷ nến là cái gì, nó là một sản phẩm thí nghiệm có công dụng phi thường cường đại. Một khi quỷ nến được thắp sáng đến khi dập tắt, những ai đứng trong phạm vi chiếu sáng của nó sẽ không bị quỷ tấn công. Chẳng những là quỷ mà ngay cả lệ quỷ ở bên trong cơ thể của ngự quỷ nhân cũng bị nó áp chế.
Dương Gian nói.
- Hiện tại ngọn quỷ nến này của tôi vẫn còn lại tận hai phần ba cây nến. Cứ theo tốc độ thiêu đốt hiện tại của nó, ít nhất nó cũng kéo dài được một tiếng đồng hồ. Không biết anh có thể kiên trì được lâu như thế chăng?
-...
Diệp Phong chỉ có thể im lặng.
Trong quãng thời gian nói chuyện giữa hai bên, toàn bộ quỷ dây thừng vẫn tiếp tục hướng về phía Diệp Phong, chỉ toàn bộ đều bị quỷ áo liệm đẩy ra ngoài. Nhưng chuyện này chỉ là tạm thời mà thôi càng ngày càng nhiều sợi quỷ dây thừng tấn công hắn. Mặc dù tất cả đều bị quỷ áo liệm đẩy ra ngoài nhưng đẩy được đợt này thì lại có đợt khác. Chúng cứ tấn công hắn ta liên tục, liên miên bất tuyệt, mãi không chịu ngừng.
Hiện tại, cả người hắn giống như đang ngồi dưới gốc cây liễu tươi tốt. Diệp Sơn chỉ có thể mặc kệ cho từng cành liễu rủ xuống, đụng vào người hoặc lướt qua lướt lại theo gió.
Lực lượng của quỷ đã thức tỉnh không bao giờ có cực hạn.
Nhưng Diệp Phong lại là người, không thể như lệ quỷ với thời hạn vô biên.
Chỉ chốc lát, phần cánh tay lộ ra ở bên ngoài chiếc áo liệm kia đã trở nên tái nhợt, không còn chút màu máu nào, dần dần cứng ngắc nhưng đó chưa phải là tất cả, sự biến đổi này vẫn còn đang tiếp tục. Từ cánh tay bắt đầu lan tràn đến toàn bộ cơ thể, khi trải đều khắp thân thể, hắn ta sẽ chết, chính thức trở thành lệ quỷ.
Đồng thời, cũng tại lúc này, có thứ gì đó ở dưới lớp áo liệm kia lại bắt đầu nhúc nhích. Máu tươi sền sệt kia lại nhanh chóng rơi xuống tí tách tí tách.
Mặc dù sự thay đổi đã bị áo liệm hạn chế, không có diễn ra nhanh như Dương Gian tưởng tượng. Thế nhưng, tiếp tục kéo dài một giờ đồng hồ thì sao?
Đến khi đó, Diệp Phong chắc chắn sẽ chết do lệ quỷ khôi phục.
Dù sao việc sử dụng lực lượng của áo quỷ trong vòng một giờ đồng hồ mà không hề có tý gián đoạn nào thì thật sự quá tải, quá mức chịu đựng của bất kỳ vị ngự quỷ nhân nào. Chuyện này có lẽ chỉ có quỷ mới làm được, vì quỷ không có cực hạn.
Sau một hồi trầm mặc, Diệp Phong lại bắt đầu xoắn xuýt, hắn ta tỏ ra ghen ghét đối với Dương Gian.
- Cậu cho rằng có được quỷ nến là bản thân trở nên không tầm thường hay sao?
Dương Gian nói:
- Xin lỗi nhé, việc có quỷ nến đúng là không tầm thường một chút nào. Cứ coi như anh khống chế hai con lệ quỷ thì sao chứ. Ngay cả khi áo liệm có thể bảo vệ anh khỏi sự tấn công của lệ quỷ thì sao hay anh có kinh nghiệm phong phú đi nữa thì được cái gì. Chỉ cần muốn, tôi đều có thể nhẹ nhàng mài chết anh.
Diệp Phong nói:
- Cậu cũng chỉ đắc ý được một lát mà thôi. Một khi quỷ nến bị thiêu đốt hết, cậu làm được cái gì chứ.
Dương Gian nói:
- Có lẽ áo liệm của anh có giá trị rất cao trong việc nghiên cứu. Tôi cảm thấy mình có thể dùng nó để đổi một cây nến khác.
"Mẹ kiếp."
Diệp Phong chửi thầm ở trong lòng, hắn ta cảm thấy nếu bản thân cứ tiếp tục nói chuyện dông dài với Dương Gian, bản thân hắn ta sẽ phải bỏ mạng ở chô này.
Hắn ta nhất định phải chủ động xuất kích.
Lúc này, hắn ta chậm rãi đứng dậy. Mặt mũi trở nên âm trầm, cưỡng ép gạt ra những sợi dây thừng ở trước mặt, sau đó đi về phía Dương Gian.
Dương Gian nói:
- Nóng vội như vậy sao? Nếu thế thì cứ đến đây đi.
Khoảng cách giữa hai bên là 100 mét, không tính là quá xa, nếu đi đến đây mà nói, Diệp Phong không cần tốn quá nhiều thời gian.
Chỉ là trên đoạn đường giữa hai bên lại xuất hiện lít nha lít nhít, nên tầm nhìn của hai người không được rõ ràng cho lắm.
Diệp Phong nói:
- Chờ tôi bắt được thì cậu chết chắc.
Dương Gian nói:
- Ừm, đạo lý này tôi hiểu rõ. Nhưng anh cũng phải tranh thủ thời gian nhanh nhanh một chút, đừng để cho tôi phải chờ lâu quá.
Con mẹ nó! Tên tiểu tử này.
Diệp Phong cảm giác bản thân có chút uất ức, một loại cảm giác có sức lực nhưng lại không thể sử dụng được. Có điều hắn ta không còn lựa chọn nào khác nữa, chỉ có thể tiếp tục kiên trì bước về phía trước. Hiện tại bên trong quỷ vực đã lơ lửng vô số dây thừng, hắn ta không thể nào rời khỏi đây một cách tùy tiện được.
Phía bên Dương Gian, hắn đã thắp sáng quỷ nến, Dương Gian thừa thời gian tiêu hao với Diệp Phong.
Dương Gian không tin gia hỏa này có thể chịu đựng được một tiếng đồng hồ. Thế nhưng hành vi nôn nóng hiện tại của Diệp Phong nói cho hắn biết là đúng.
Việc sử dụng lực lượng lệ quỷ nguyên vẹn một giờ đồng hồ mà không hề gián đoạn, dưới tình huống như vậy, dù khống chế hai con lệ quỷ cũng không thể kiên trì được. Thời gian sử dụng lực lượng lệ quỷ càng dài thì tốc độ khôi phục càng nhanh. Cho nên mỗi lần ngự quỷ nhân sử dụng lực lượng lệ quỷ đều cố gắng dùng trong thời gian ngắn nhất có thể, không kéo dài quá lâu.
Dương Gian không những không có lo lắng về hành động của Diệp Phong, ngược lại hắn còn tỏ ra vui vẻ.
"Dựa vào việc có chiếc áo liệm kia bảo vệ, anh ta muốn cứng rắn đi qua đây để giết mình. Không thể không nói, đây chính là một sự lựa chọn bất đắc dĩ."
Tình trạng hiện tại của hắn nhìn thì tốt hơn Diệp Phong một ít nhưng thực tế lại không khá hơn một chút nào.