Tòa nhà dạy học quen thuộc đã đánh thức ký ức của Dương Gian và Vương San San.
Dương Gian không xuất hiện trực tiếp trong lớp học, để không gây lo lắng, mà xuất hiện ở hành lang.
Giờ này vẫn còn đang trong giờ học, vì vậy không có ai trong hành lang.
Hắn và Vương San San đi lên nửa tầng tới trước cửa lớp.
Qua cửa sổ, có thể nhìn thấy một giáo viên đang giảng bài trên bục giảng.
Hầu hết học sinh đều đang chăm chú lắng nghe, chỉ một số ít đang ngủ trên bàn ở hàng cuối cùng.
Dương Gian liếc nhìn giáo viên.
Quỷ ảnh xâm nhập mà không do dự, trực tiếp sửa đổi trí nhớ của giáo viên.
Sau khi làm xong mọi việc, Dương Gian và Vương San San đẩy cửa bước vào lớp.
Sự xuất hiện bất ngờ của hai người đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
"Đó là Dương Gian và Vương San San, tại sao họ lại đến vào lúc này?"
“Cậu có nghĩ anh chàng Dương Gian này đã trở nên đẹp trai hơn rất nhiều và khí chất của hắn cũng khác không?
"Mắt cậu mù rồi, Vương San San đã trở nên xinh đẹp trở lại, làn da trắng nõn và dịu dàng, thật là đáng ghen tị"
Cô giáo đứng lớp nói: “Cô giáo tạm thời có việc bận, buổi học hôm nay sẽ học ở đây, và phần còn lại đến giờ tự học, Dương Gian và Vương San San, hãy về chỗ ngồi, lần sau đừng đến muộn."
Nói xong, giáo viên bước ra khỏi lớp và giao nơi này cho Dương Gian.
Các học sinh khác đã quen và bắt đầu có ý thức ôn tập.
Tuy nhiên, Dương Gian và Vương San San không đến đây để học, hắn nhìn chằm chằm vào Phương Kính đang ngồi ở bàn học và ngay lập tức sải bước tới.
"Dương Gian"
Phương Kính không khỏi choáng váng khi thấy Dương Gian đi thẳng về phía mình.
Những khoảnh khắc tiếp theo, Dương Gian vươn lòng bàn tay ra và nắm lấy cổ hắn, Dương Gian dễ dàng nhấc bổng hắn ra khỏi chỗ ngồi.
Không nói bất kỳ lời vô nghĩa nào, quỷ ảnh xâm nhập, trực tiếp ăn cắp bộ nhớ.
"Chết tiệt, Dương Gian giỏi như vậy sao? hắn dùng một tay nhấc một người đàn ông lên, tên Phương Kính này sao vậy, hắn chọc gì tới Dương Gian rồi à? ? Lẽ nào hắn không biết Dương Gian lớp chúng ta đánh nhau giỏi có tiếng sao?"
Triệu Lồi ngồi cách đó không xa kêu lên.
"Biết đánh nhau thì có gì tốt, ở công trường chuyển gạch được nhiều sao? Điểm kiểm tra của hắn lần nào mà không chút bảng, lần cao khảo này hắn chắc chắn xong đời luôn."
“Xong đời hay không tôi không biết, nhưng tôi nghĩ lần này, Phương Kính sắp xong đời rồi."
Giữa cuộc thảo luận, Dương Gian đã nhanh chóng đánh cắp trí nhớ của Phương Kính, đôi mắt của Phương Kính lúc này đã đen lại, cả người như bị đông cứng giữa không trung, bất động.
"Dương Gian, cậu làm gì vậy, lại đánh nhau hả? Mau bỏ cái Phương Kính xuống, cậu có nghe thấy không?"
Có một nữ sinh lớn tiếng trách mắng, sau đó nhanh chóng tiến đến muốn ngăn cản Dương Gian.
Cô ấy tên là Tô Lôi, học giỏi, xinh đẹp và còn là cán bộ lớp.
Nhưng ngay khi Tô Lôi đi tới, cô ấy đã bị Vương San San chặn lại: "Tốt hơn hết là cậu không nên can thiệp vào, tôi và Dương Gian chỉ đang tìm Phương Kính thôi, chẳng liên quan gì đến những người khác."
Tô Lôi mở to mắt nhìn cô.
Có vẻ như không ngờ Vương San San lại có mối quan hệ tốt với Dương Gian như vậy, lúc này lại đứng ra bảo vệ hắn như vậy.
"Tin tức nóng hổi, mối quan hệ giữa Dương Gian và Vương San San dường như rất không bình thường, họ đang yêu nhau à?"
Nhiều bạn học đang xem cuộc vui và không nghĩ đó là chuyện lớn đã hét lên.
"Tô Lôi, đừng sợ hắn, tôi ủng hộ cậu."
Một bạn nam cũng vỗ ngực, bày tỏ rằng hắn đứng về phía cô ấy.
"Tô Lôi là cái thá gì, còn muốn quản nam nhân, để Miêu Tiểu Thiện tới quản còn đỡ hơn đó."
Một giọng nói cực kỳ kiêu ngạo vang lên, không biết Trương Vỹ vốn đang ngủ đã tỉnh từ lúc nào, hiện tại đang đứng trên ghế mắng người khác.
"Một tên Phương Kính thôi mà, đánh thì đánh thôi.
Tôi đã sớm nhìn không vừa mắt hắn rồi và muốn chặn hắn sau giờ học lâu rồi.
Dương Gian, cậu cứ ra tay đi, tiền viện phí tôi đền cho"
"Trương Vỹ, cậu đủ rồi, cậu còn chê chuyện vẫn còn nhỏ quá hả?"
Một số bạn học cũng bắt đầu ngăn lại.
"Ồn ào thật đấy."
Mặt của Dương Gian bình tĩnh, ánh mắt thờ ơ, ném Phương Kính sang một bên.
Phương Kinh ngã xuống đất, toàn thân đau đớn, nhưng lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi, nhìn Dương Gian như nhìn thấy quỷ vậy.
"Cậu... cậu đã làm gì tôi?"
Dương Gian không trả lời mà hỏi một câu: "Một cộng một bằng bao nhiêu."
"Ba."
Phương Kính đã không ngần ngại suy nghĩ câu trả lời.
Sau đó, hắn đứng vững tại chỗ, như thể đã mất trí.
"Tìm thấy giấy da người rồi."
Dương Gian phớt lờ Phương Kính, hắn tìm thấy manh mối của giấy da người từ trí nhớ của mình.
Nhưng giấy da người không phải trên cơ thể của Phương Kinh, mà là ở nhà của hắn.
Chỉ là lúc này Phương Kính chưa phát hiện ra sự kỳ lạ của giấy da người.
--- Sau khi đánh cắp trí nhớ của Phương Kính, Dương Gian đã hiểu ra mọi chuyện và có được vị trí của giấy da người ở thế giới này vào ba năm trước, hắn lập tức dẫn theo Vương San San chuẩn bị rời đi.
"Dương Gian, cậu không lên lớp nữa sao?"
Trương Vĩ vội vàng nói: “Muốn trốn tiết thì dẫn tôi theo với, đừng để tôi một mình."
Hắn nói xong liền đi theo.