Giây tiếp theo, hắn nắm lấy lòng bàn tay của quỷ anh đang thò ra từ bụng Chu Chính và kéo mạnh.
Quỷ anh hét lên một tiếng rõ ràng, như thể một đứa trẻ đã thực sự rơi xuống đất.
Tuy nhiên, Chu Chính hét lên và ngã xuống đất đau đớn, bụng hắn bị rách hoàn toàn, máu đen chảy ra, nhưng không thấy nội tạng.
Những cơ quan nội tạng đó đã bị những quỷ anh ăn mất từ lâu.
Sau đó, chiếu rìu khẽ vung.
Quỷ anh màu xanh đen lập tức không còn giãy dụa gào thét, trực tiếp bị chém thành hai mảnh, ngã xuống đất không nhúc nhích.
Sau khi một đao chặt đôi lệ quỷ sẽ có thể khiến lệ quỷ mất khả năng hoạt động trong một thời gian ngắn.
"Giết những người quen thuộc trong trí nhớ là để mình hoàn toàn gạt bỏ mối liên hệ của mình với thế giới này.
Chỉ bằng cách này, mình mới có thể tách biệt với thế giới này.
Quen biết càng nhiều ở thế giới này, thì thế giới này sẽ ràng buộc càng chặt.
Mỗi một người quen thuộc đều là sợi dây buộc quanh thân mình, buộc chặt bản thân vào thế giới kỳ lạ này."
--- Bụng vỡ tan, máu tươi màu đen sệt lại, và tử thi không đầu.
Sự xuất hiện đột ngột của Chu Chính và Triệu Khai Minh và có thể thấy kết cục khi lấy lý do không hợp để động thủ với Dương Gian.
Dương Gian đứng một bên, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng dáng lạnh lùng vô hình trước mắt.
Vừa mới đó, hắn chẳng suy nghĩ nhiều, ra tay giết Triệu Khai Minh trước mặt quỷ hứa nguyện, mà lúc này quỷ hứa nguyện mất đi ký chủ không còn bị trói buộc.
Dựa theo bình thường thì nó sẽ tiếp tục chọn một tên xui xẻo làm ký chủ, nhưng mà trước khi chết, Triệu Khai Minh đã xin lệ quỷ giết Dương Gian.
Dương Gian muốn biết không còn ký chủ, quỷ hứa nguyện có hoàn thành yêu cầu này không? Nhưng mà quỷ hứa nguyện không làm thế.
Sau một lúc, khí tức lạnh lẽo ở xung quanh nhanh chóng cách xa, lệ quỷ cũng không thực hiện nguyện vọng trước khi chết của Triệu Khai Minh là giết chết Dương Gian.
"Đi cũng tốt, xem ra có thể bớt một chút phiền phức không đáng có."
Ánh mắt Dương Gian di chuyển, cảm nhận khí tức lạnh lẽo xung quanh biến mất triệt để mới thả lỏng.
Vương San San bên cạnh nhìn thi thể hai người bên cạnh, trên gương mặt trắng nõn không có biểu tình gì, vô cùng bình tĩnh, cô nói:
“Quỷ đồng kế thừa giấy da người, viết tin này để cậu giết người quen.
Đây không phải là chuyện dễ, không nói đến chuyện những người kia có nguy hiểm hay không, chí ít những người này liên quan đến người thân, bạn bè chúng ta."
“Dù biết thế giới này có lẽ do linh dị tạo nên, nhưng muốn ra tay cũng không phải chuyện dễ."
Tự tay giết chết tất cả người thân, bạn bè, cái này phải điên lắm mới làm được.
Mặc dù Vương San San lạnh lùng, nhưng tuyệt đối cô không thể nhẫn tâm như thế, hơn nữa cô cũng biết Dương Gian sẽ không làm như thế.
Dương Gian bình tĩnh nói: “Cậu sai, khó có thể định nghĩa cái chết trong linh dị.
Ví dụ như Trương Vĩ, hắn là bạn bè quen thuộc, tôi phải chặt đầu hắn, khiến hắn biến mất trong thế giới này nghĩa là giết hắn sao? Nhưng nếu tôi giết chết hắn sau đó khiến hắn sống lại, vậy thì tính sao? Là hoàn thành yêu cầu hay không?"
Vương San San nhíu mày: “Cậu cảm thấy tin này có lỗ hổng?"
“Tin tức không có lỗ hổng, tùy theo cậu xử lý thế nào.
Giống như tôi nói lúc trước, người quen là sợi dây trói buộc cậu trong thế giới này, người quen càng nhiều thì dây trói cậu càng nhiều, khiến cậu không thể rời khỏi thế giới này.
Chúng ta cần phải chặt đứt dây, chỉ cần dây đứt thì người có chết hay không cũng không quan trọng “Vậy nên thay vì giết chết mọi người, chỉ cần định nghĩa những người này là: người lạ.
Chỉ cần đối phương không phù hợp với yêu cầu này, vậy thì không cần giết hắn."
“Có lý, bóc cái thân phận người quen"
này ra, để nó không phù hợp với điều kiện"
Mắt Vương San San sáng lên, cảm thấy ngạc nhiên với tư duy của Dương Gian.
Quả nhiên đổi góc nhìn khác vì giải quyết vấn đề sẽ dễ hơn nhiều.
“Vậy cậu định làm gì?"
Vương San San tiếp tục hỏi.
Dương Gian nói: “Có hai cách, một là xóa ký ức về những người này, chỉ cần mình không nhớ người nào thì sẽ không có người quen, điều này cũng giúp đạt yêu cầu, nhưng mà tôi cảm thấy khả năng thất bại của cách nào khá cao."
“Vì sao?"
Vương San San hơi không tin, rõ ràng đây là một cách tốt.
Dương Gian nói: “Vì không phải chúng ta bó buộc thế giới này, mà là bị thế giới này bó buộc, vậy nên tôi cảm thấy cách thứ hai có khả năng thành công cao hơn một chút, đó là khiến người ở thế giới này quên đi chúng ta.
Giả sử Trương Vĩ không còn nhớ tôi, vậy thì trong thế giới này, hắn sẽ không nghĩ tôi là người quen, vậy thì tôi không cần phải giết hắn.
"Đúng, chúng ta không cần quên họ, chỉ cần họ quên chúng ta là được."
Vương San San gật đầu, nhưng đột nhiên cô chần chừ: “Nhưng một số người trong những người cậu quen trong thế giới này đều là ngự quỷ nhân vô cùng mạnh, giấy da người cho thấy cậu còn không phải đối thủ của họ"
“Trong tình huống này thì không có cách nào khiến bạn quên chúng ta."
Dương Gian ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó từ từ mở quỷ nhãn ra.
Quỷ vực từ từ lan rộng, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã bao phủ toàn bộ thành phố, thậm chí còn không có cực hạn, thậm chí còn lan ra ngoài thành phố.