Quan tài đinh vẫn áp chế đáng sợ như trước.
Cổ Mạnh Tiểu Đổng hơi ngửa ra, sau đó có thể yên tĩnh, đứng bất động lại chỗ, im lặng như tờ.
"Quan tài đinh? Đây là lá bài tẩy của cậu đúng không, mặc dù thành công nhưng trong tay cậu có mấy cái chứ? Phải biết rằng tổng cộng chỉ có ba cái, cùng lắm trong tay cậu cũng chỉ có ba cái."
Một Mạnh Tiểu Đổng khác lên tiếng, gương mặt già nua của bà ta lộ vẻ lạnh lùng, không hề để đòn tấn công vừa rồi vào lòng.
Dương Gian im lặng.
Trong tay hắn còn một quan tài định, chỉ có thể tấn công tối đa hai Mạnh Tiểu Đổng.
Chỉ là muối bỏ bể với số lượng xung quanh.
Nhưng ít ra có thể chứng minh quan tài định có hiệu quả với quái vật thời dân quốc này.
Ngược lại đao bổ củi bây giờ không có đất dụng võ, nhiều búp bể chết thay như thế, dù đối phương đứng yên cho hắn chém thì hắn cũng không chém hết được.
Nhưng mà hắn có lòng tin mình sẽ không bị Mạnh Tiểu Đổng giết chết.
Dù sao sống lại vô hạn của bản thân có thể giúp sống lại dưới hình dạng gì.
Chỉ là như vậy thì người thua chắc chắn là mình.
Lúc chần chừ, bà lão xuất hiện xung quanh càng nhiều hơn, lần này đã có hơn hai mươi người.
Mặc dù những người sống gần đó đã bị hắn chuyển chỗ, nhưng Mạnh Tiểu Đổng có thể xâm lấn người sống bên ngoài mấy chục km, sau đó chạy đến đây.
"Phải dùng quỷ vực, dùng quỷ hồ sao?"
Dương Gian còn chưa dùng một loại linh dị, đó là quỷ hồ.
Bốn phần quỷ hồ của hắn có thể mở đường quỷ hồ thông qua thế giới này.
Chỉ là đến lúc đó hắn sẽ phải gánh chịu tấn công, nhưng mà hắn có lòng tin có thể sống sót trong quỷ hồ.
Mà lúc này, cơ thể hắn đã bị linh dị ăn mòn, nhanh chóng thối rữa, dần biến mất.
Mà cùng lúc này, trước mắt hắn đã xuất hiện bóng người mờ ảo.
Mạnh Tiểu Đổng chọn ra tay.
---- Cơ thể của Dương Gian đang nhanh chóng mờ đi, Mạnh Tiểu Đổng này nhắm vào hắn rồi, cố gắng sử dụng cơ thể của Dương Gian như một phương tiện, trực tiếp khiến hắn biến mất khỏi thế giới này.
Tốc độ xói mòn của loại linh dị này nhanh gấp mấy lần những cuộc tấn công mà Dương Gian gặp phải ở thành phố Đại Xuyên.
Chỉ trong nháy mắt, cơ thể của Dương Gian đã mờ đến nỗi không chừa lại bóng người, nhưng cơ thể của Dương Gian không phải là cơ thể của người sống mà là nước quỷ hồ quỷ dị.
Nước hồ tụ lại với nhau, tạo thành hình dáng một con người.
Bàn tay quỷ cháy đen cùng với mắt quỷ cũng dựa vào hình dáng mà nước hồ hình thành.
Quỷ hồ, bàn tay quỷ, mắt quỷ là những linh dị thật sự, là tồn tại không gì có thể thay thế được.
Chính vì điều này, Dương Gian không bị giết ngay lập tức mà miễn cưỡng chặn được một đòn tấn công linh dị.
"Thì ra là vậy, đã bỏ xác người sống và trở thành dị loại rồi à? Nếu vậy thì khiến cậu biến mất cũng có chút khó khăn đó.
Tiếc là La Thiên không đến, nếu không thì hắn có thể mai táng một con lệ quỷ như cậu”.
Bà lão xuất hiện, lập tức hiểu ra khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Dương Gian không nói lời nào mà trực tiếp mở mắt quỷ của mình và tự khởi động lại, chống lại kiểu tấn công linh dị này.
Giây tiếp theo, tình trạng cơ thể của hắn đang thay đổi, chỉ với một tia sáng đỏ, hắn lại xuất hiện trước mặt một cách nguyên ven.
"Tôi không dễ bị giết như vậy.
Dù các người có lợi thế lớn về quân số nhưng cũng không thể giải quyết việc khởi động lại của tôi."
Dù vẻ mặt của Dương Gian rất bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn vẫn có những nỗi sợ hãi kéo dài.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn thực sự nghi ngờ rằng bản thân hắn sắp biến mất khỏi thế giới này.
May mắn thay, hắn không phải một con người, lợi dụng đặc tính là quỷ không thể bị giết để ngăn chặn một cuộc tấn công như vậy.
"Nếu là như vậy thì tôi cũng không có cách nào.
Bà già này thực sự không giỏi đánh với người.
Gặp phải tôi coi như cậu may mắn.
Nếu đổi lại là người khác qua đây thì chắc cậu đã chết vài lần rồi"
Mạnh Tiểu Đổng khẽ thở dài, dường như có vẻ bất lực, không biết điều mình nói là đúng hay sai.
Nhưng tất nhiên Dương Gian sẽ không tin những lời nói vô nghĩa đó của bà ta.
Cho dù lão quái vật của thời Dân Quốc không giỏi tấn công linh dị, nhưng mức độ khủng bố như vậy, một chút thủ đoạn cũng đủ để giết người.
"Nếu đã là như vậy thì cứ để nó đối phó với cậu."
Mạnh Tiểu Đổng nói xong thì vươn đôi bàn tay già nua nhăn nheo của mình vào chiếc giỏ mang theo bên mình.
Không biết có gì trong giỏ được bọc bởi tấm vải đen.
На?
Gương mặt của Dương Gian khẽ động.
Lúc này, hắn thấy động tác của những bà lão xuất hiện xung quanh hắn đều đặn một cách đáng bất ngờ, tất cả đều bỏ tay vào giỏ.
Mạnh Tiểu Đổng mò mẫm một lúc trong chiếc giỏ bọc vải đen, rồi mỉm cười: “Tìm thấy rồi."
Rất nhanh, bà ta lấy ra một con búp bê từ trong giỏ.
Con búp bê này không có quần áo và có đủ loại vết bầm tím trên người, cứ như là bị đánh thậm tệ, nhưng Mạnh Tiểu Đông đang nghịch đầu con búp bê, sau đó để những con búp bê nhìn về phía Dương Giang Ngay khi nhìn thấy Dương Gian, con búp bê đứng thẳng dậy, như thể nó sống lại, đôi mắt của nó chuyển động một cách kỳ dị.