Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3062 - Chương 3062: Chốt Hạ

Chương 3062: Chốt Hạ

Lúc này đã là hai giờ ba mươi chín phút.

Ở thời khắc cuối cùng Dương Gian cũng không quan tâm đến chuyện này, chỉ ở đây không động đậy, mặc dù không biết tình hình bên ngoài nhưng vẫn nên cẩn thận.

Bây giờ là hai giờ bốn mươi phút.

Khi thời điểm này xuất hiện, Dương Gian nhìn thấy toàn bộ thế giới ảo mộng đến cực hạn đều bắt đầu sụp đổ, biến mất như một lớp sương mỏng.

"Thành công sống sót rồi."

Hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng tại thời điểm này.

Một con đường quanh co mơ hồ đột nhiên xuất hiện từ hư không và kéo dài thẳng vào tòa nhà, theo sau là một bóng người đáng sợ đang tiến đến trên con đường.

"Tiễn cậu lên đường"

Giọng nói của Trương Đông vang lên từ đường đi.

Một âm thanh vang lên.

Dương Gian thậm chí còn không có thời gian để phản ứng, vì vậy hắn đã bị bắt bởi một bàn tay già gần như huyễn hoặc.

Khoảnh khắc này, quỷ đồng trong tòa nhà đồng loạt di chuyển, cố gắng ngăn chặn nó, nhưng có vẻ như đã quá muộn.

Cuộc tấn công mà Dương Gian phải chịu dường như không xảy ra ngay bây giờ, như thể đã đợi ở đây rất lâu, không có cách nào để ngăn chặn nó.

Cuộc tấn công của Trương Đông đã phá vỡ sự phong tỏa của quỷ đồng, trốn tránh dự đoán và giáng cho hắn một đòn chí mạng.

Đã đến lúc rồi, chỉ qua một giây thôi.

Trương Động trước mặt hắn biến mất cùng thế giới này trong chốc lát.

--- Thế giới ba năm trước đang sụp đổ và tiêu tan với tốc độ không thể tưởng tượng được.

Và khi thế giới hư ảo này tan biến, lúc này mới nhận ra rằng Dương Gian, Vương San San và Quỷ Đồng chưa từng quay trở lại cái gọi là ba năm trước, mà vẫn luôn ở trong căn phòng này.

Tất gì những việc trải qua khi nãy đều không phải hiện thực, như một giấc mơ nhưng cũng như ảo giác trong tâm trí.

"Quay lại rồi?"

Vương San San nhìn xung quanh, lúc này cô đang đứng trong một căn phòng làm bằng gỗ.

Trong phòng thắp một ngọn nến, ánh sáng mờ ảo lập lòe, phản chiếu bóng dáng cô trên vách tường.

Ngoài ra, Vương San San cảm thấy hơi rùng mình khi có một cái kệ gỗ ở giữa căn phòng này và một khối đá trên đó.

Không, không phải đá mà là một cái xác khô cuộn tròn.

Không biết cái xác này đã ngồi ở đây bao lâu rồi, phủ đầy bụi, như thể nó đã tạo thành một lớp da đá.

Thoạt nhìn, nó trông giống như một khối đá màu xám.

Tuy nhiên, điều quỷ dị là trên đầu người khô không có mí mắt, hốc mắt rất lớn, gần như chiếm hết khuôn mặt, bên trong hốc mắt thâm đen, giống như vực thẳm, không thể thăm dò...

Vương San San nhìn chằm chằm vào mắt xác khô, một loại sức mạnh quỷ dị khiến cô hơi thất thần, mê mang đến mức không dời mắt được.

Đột nhiên, trong hốc mắt tối đen trống rỗng, xuất hiện một đôi nhãn cầu tươi mới, đôi con người đó chuyển động và bắt gặp ánh mắt của Vương San San.

Vương San San giật mình, vô thức lùi lại mấy bước, bởi vì cô thấy rõ ràng đôi mắt đột nhiên xuất hiện kia rất quen thuộc, giống hệt đôi mắt của cô, lúc này cô như đang nhìn chính mình.

Thậm chí, cô còn có chút nghi hoặc, không biết mình ở trong hốc mắt trống rỗng này hay là ở ngoài hốc mắt trống rỗng.

Không dám nghĩ nhiều.

Vương San San vội vàng nhìn đi chỗ khác, đồng thời không còn tới gần cái xác khô đầy bụi trên giá gỗ nữa.

"Chờ đã, tại sao Dương Gian vẫn chưa trở lại bình thường?"

Sau khi thoát khỏi sự hấp dẫn quỷ dị của xác khô, cô nhận ra rằng mặc dù đã tiếp tục hành động nhưng Dương Gian vẫn đứng đó, không nhúc nhích.

Lúc này, trạng thái của Dương Gian rất kỳ lạ, không có tổn thương nào trên cơ thể hắn nhưng đôi mắt hắn mở to và bất động.

Hơn nữa, Vương San San quan sát thấy ánh mắt Dương Gian đen kịt, trống rỗng, giống như hắn đã mất đi ý thức.

"Dương Gian"

Vương San San cố gắng hét lên một vài từ, hy vọng sẽ đánh thức Dương Gian nhưng không có kết quả.

Dương Gian vẫn đứng đó bất động, cũng không có phản ứng lại với tiếng gọi bên ngoài, thay vào đó, quỷ đồng ở bên cạnh lại có phản ứng, nghiêng đầu nhìn Vương San San.

"Có chuyện gì vậy? Hay là hắn vẫn bị kẹt trong thế giới đó chưa thoát ra, nhưng mình đã ra rồi, theo lý thì Dương Gian cũng không sao mới đúng.

Nếu hắn xảy ra chuyện, mình nhất định sẽ có chuyện."

Vương San San khẽ cau mày, thầm nghĩ trong lòng.

Tuy nhiên, cô không có nhiều kinh nghiệm linh dị để phán đoán tình hình hiện tại.

Đột nhiên Vương San San nghĩ tới điều gì đó, cô đưa tay sờ soạng trên người.

Cô lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng vàng.

"Thứ này còn ở trên người mình sao?"

Sau khi Vương San San mở hộp, bên trong có một tờ giấy da người màu nâu sẫm.

Cô nhớ rằng ở thế giới ba năm trước, cô đã giao lại thứ này cho Dương Giang "Dường như mọi thứ trong thế giới đó đều không ảnh hưởng gì đến thực tế, cứ như một giấc mơ."

Vương San San nhìn chằm chằm tờ giấy da người một lúc, rồi lại nhìn Dương Gian, cuối cùng quyết định lấy tờ giấy da người ra.

"Quỷ đồng, lại đây."

Vương San San ra lệnh.

Ngay lập tức, quỷ đồng lập tức chạy chậm đến.

"Nếu tấm giấy da người này tuột khỏi tay của tôi và cố gắng trốn thoát thì hãy ăn thịt nó."

Vương San San nghiêm túc nói.

Quỷ đồng vẫn nghiêng đầu, đôi mắt không có đồng tử toát ra tia sáng màu đỏ nhàn nhạt, không biết có nghe thấy không.

Vương San San làm điều này bởi vì cô ấy đã nhìn thấy một số yếu tố không thể kiểm soát được giấy da người trên thế giới cách đây ba năm.

Nếu cô ấy muốn sử dụng giấy da người vào lúc này, cô ấy phải đề phòng.

Bình Luận (0)
Comment