Lưu Kỳ và Tiêu Dương đã hành động bốc đồng vì họ bị những người thân quen của họ làm cho bối rối và suýt chết ở đây.
Vương San San và Dương Gian nguy hiểm hơn.
Bị mắc kẹt trong quá khứ, phải cắt đứt tất cả những người quen thuộc trước kia thì mới có thể trở lại hiện tại, và trong thời gian đó còn phải chịu sự đối đầu của thế giới đó.
Điều này đều không phải chuyện dễ dàng gì đối với người thường hay ngự quỷ nhân..
Có thể nói, kết cục của bất cứ ai đẩy cánh cửa đó ra chỉ có cái chết.
"Không, có một cách khác để dễ dàng thoát ra khỏi thế giới này, đó là củng cố nội tâm của chính mình, từ đó tác động đến thế giới được xây dựng bởi ý thức."
Dương Gian nghĩ về một phương pháp vừa khó khăn lại vừa đơn giản nhất.
Hồi tưởng lại lúc trước, trái tim hắn đã dao động.
Nếu không, Dương Gian sẽ không chọn cách xóa ký ức của những người quen, mà sẽ giết tất cả những người quen.
Lý do khiến hắn không thể buông tay là vì trong lòng hắn không vững vàng.
Giờ nghĩ lại, vào thời điểm đó, chỉ cần Dương Gian tàn nhẫn, thế giới nhốt lấy bản thân hắn này sẽ sụp đổ ngay khi hắn ra tay.
Chỉ là thế giới đó quá thật, con người thật khó có thể vững vàng.
Có những lúc, hắn thực sự nghi ngờ rằng chính mình đã trở về ba năm trước.
Và bây giờ không thể thoát khỏi đây bằng phương pháp này.
Vì đây không phải là một thế giới ảo tưởng, cũng không phải là thực tế, nó bị ảnh hưởng bởi linh dị mà kẹt lại ở một thời điểm đặc biệt này.
Tuy nhiên, ngay khi Dương Gian không ngừng suy nghĩ.
Im lặng, trong thế giới trống rỗng, tiếng gầm gừ của quỷ cẩu đột nhiên vang lên, đánh thức Dương Gian khỏi dòng suy nghĩ.
--- Bị mắc kẹt ở nơi giao nhau giữa thực và ảo, Dương Gian nghe thấy một âm thanh quen thuộc vào lúc này.
Đó là tiếng gầm gừ của quỷ cẩu.
Nhưng Dương Gian nhìn quanh cũng không thấy quỷ cẩu đầu.
Tuy nhiên, đây là một tín hiệu đáng mừng, ít nhất chắc chắn rằng quỷ cẩu đã đến, chứ không phải biến mất không dấu vết như trước.
"Liệu quỷ cẩu có thể đưa mình ra khỏi đây không?"
Dương Gian hơi không chắc chắn.
Ngay cả khi quỷ cẩu là linh dị về mặt ý thức, không có nghĩa là quỷ cẩu là bất khả chiến bại về mặt này, có thể sẽ có một sức mạnh linh dị mạnh hơn cả quỷ cẩu.
Nếu quỷ cẩu không hoạt động thì Dương Gian cảm thấy hắn có thể thực sự bị nhốt ở đây trong suốt phần đời còn lại.
"Đợi thêm chút nữa, sự đối đầu của linh dị cần thời gian."
Dương Gian bình tĩnh lại và chờ đợi.
Ít ra thì bây giờ cũng có hy vọng, tốt hơn trước rất nhiều.
Lúc này, không chỉ có Dương Gian đang đợi, Vương San San và Lưu Kỳ cũng đang đợi, nhưng họ không kiên nhẫn được như vậy, vì căn nhà gỗ này có gì đó không ổn.
Có một chuyển động lạ phát ra từ tầng dưới im lặng.
Âm thanh rất lạ, giống như có người chạy tới chạy lui, âm thanh vừa nhanh vừa đờ đẫn, giống như có thứ gì đó đang bò trên mặt đất nhanh chóng, âm thanh lúc gần lúc xa, lúc thì thậm chí xuất hiện ở lối vào cầu thang.
Nhưng may mắn là động tĩnh đó không men theo cầu thang đi lên lầu.
"Động tĩnh này chắc chắn không phải người sống, hơn nữa nó là lệ quỷ.
Lệ quỷ này trước đây bị nhốt trong quan tài.
Không biết là do máu hay là do tôi mang quỷ cẩu vào mà kinh động tới lệ quỷ này rồi.
Bây giờ lệ quỷ đang lang thang ở tầng dưới và có thể lên lầu bất cứ lúc nào."
Lưu Kỳ nhấn giọng và nói từ bên ngoài phòng.
Vương San San nói: "Nếu Dương Gian có thể thức dậy và đối phó với lệ quỷ ở tầng dưới thì sẽ không có vấn đề gì."
"Tôi biết, nhưng tôi không chắc liệu chúng ta có thể kéo dài đến lúc đó hay không.
Nếu Dương Gian không tỉnh lại, tôi chỉ có thể dùng hết khả năng của mình đối phó với tình hình bên ngoài, cô trong phòng này đừng ra ngoài.
Trong phòng đó của cô cũng có quỷ, nếu may mắn thì quỷ trong ngôi nhà gỗ sẽ không được vào phòng".
Dù sao Vương San San cũng là một người bình thường, hiện tại không thể đóng vai trò gì, cánh cửa căn phòng này cũng không thể tùy tiện mở ra, ai biết được hậu quả sẽ như thế nào.
"Nếu thực sự có nguy hiểm, tôi có thể để quỷ đồng giúp cậu.
Dương Gian có một chiếc đinh quan tài, nó có tác dụng rất lớn."
Vương San San nói.
Lưu Kỳ nói: "Tôi biết Dương Gian có định quan tài trong tay, nhưng sức mạnh linh dị trên người hắn còn kinh khủng hơn.
Cô đừng làm bừa, nếu không, cẩn thận sẽ bị linh dị trên người hắn hoặc là lời nguyền giết chết đó.
Cô phải biết mọi người trong giới linh dị đều rất kiêng kỵ đối với Dương Gian.
Chưa từng có ai dám lấy vũ khí của Dương Gian.
Nguyên nhân đằng sau chuyện này rất đáng để suy ngẫm."
"Được rồi, tôi sẽ cẩn thận, dù thế nào đi nữa, tôi cũng là đội trưởng được đề cử, và lần này tôi đã có rất nhiều tiến bộ trong chuyến đi đến thị trấn Bạch Thủy, đối phó với nguy hiểm ở đây chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu."
Hắn nói.
"Được rồi, tôi sẽ giao việc bên ngoài cho cậu."
Vương San San nói.
"Yên tâm đi."
Lưu Kỳ nói.