Lúc này, tốc độ của Vương San San chậm lại, khi nhìn lại, mắt cô liền co rút lại.
Một hình bóng đáng sợ thấp thoáng trong bóng tối sau lưng.
Dù không nhìn rõ nhưng Vương San San vẫn có thể miễn cưỡng nhận ra.
Đây hình như là cái xác già vừa mới được đưa vào quan tài.
Đôi mắt của cái xác già nhắm chặt, như thể đang trong cơn mộng du, bước từng bước lên cầu thang.
Nhưng chỉ có vậy và thế thôi, Vương San San cũng phát hiện mỗi khi cái xác già đi một bước thì những bậc thang phía sau lại sụp đổ và biến mất.
Không có bậc, không có chỗ đứng thì nhất định sẽ rơi vào bóng tối, lúc đó nhất định sẽ chết.
Vương San San bắt đầu cảm thấy bồn chồn và sốt ruột trong lòng, cô chỉ có thể nghiến răng mà bước tiếp, cố gắng tạo khoảng cách và cầu giờ cho sự sống còn của bản thân.
Mặc dù cô biết rằng cô rất có thể sẽ chết ở đây, và cô thậm chí đã sẵn sàng để chết, nhưng cô không muốn ngồi đây và chờ chết.
Ít ra cũng phải đấu tranh.
Nhỡ đâu có kỳ tích xảy ra.
Nhưng thực tế rất phũ phàng, lệ quỷ phía sau cô lại đang tiến đến, lúc này chỉ còn cách Vương San San chưa đầy bảy bước.
Vương San San chạy về phía trước hơn chục bước, nhưng khoảng cách bảy bước vẫn tồn tại, không hề bị nới rộng ra.
Trong thời gian ngắn như vậy, quỷ chỉ còn cách cô năm bước.
"Không thể tiến về trước, phải liều một phen thôi."
Vương San San đột ngột dừng lại.
Cô cầm sợi dây chuyền quỷ lừa người trên tay và quyết định thử sử dụng ảnh hưởng linh dị của quỷ lừa người để ảnh hưởng tới lệ quỷ.
Tốt nhất hãy để lệ quỷ này quay lại và rời đi.
Nắm chặt sợi dây chuyền, cô nhắm mắt lại và bắt đầu mơ tưởng và lừa dối.
Linh dị của quỷ lừa người lan tỏa, một luồng khí lạnh lẽo quanh quẩn.
Lúc này sợi dây chuyền pha lê tinh khiết ban đầu bắt đầu chuyển sang màu đen nhanh chóng, màu đen lan rộng giống như một linh hồn xấu xa bị giam cầm trong đó đang đấu tranh, bất cứ lúc nào cũng có thể thoát khỏi sợi dây chuyền này mà chạy ra ngoài.
Quỷ lừa người có thể ảnh hưởng đến một người bình thường thì thật dễ dàng, nhưng bây giờ để chống lại một lệ quỷ đáng sợ không phải là điều dễ dàng.
"Rắc rắc!"
Sau đó, một vết nứt xuất hiện trên chiếc vòng cổ pha lê.
Trong quá trình đối đầu với linh dị, quỷ lừa người đã sống lại, vật phẩm linh dị bắt đầu bị hư hại.
Và lệ quỷ đi xuống cầu thang không hề bị ảnh hưởng gì, mà vẫn tiến về phía trước với đôi chân cứng đờ.
Rõ ràng, trong cuộc đối đầu linh dị này, quỷ lừa người chắc chắn đã thua rất triệt để.
Cảm nhận được sợi dây chuyền bị đứt trong tay, lúc này Vương San San mới mở mắt ra, lộ ra một chút bất lực.
Cô đành từ bỏ, đứng tại chỗ chờ lệ quỷ đến giết mình.
Nhưng cùng lúc lệ quỷ đang đến gần.
Bóng tối trên đầu Vương San San bị xua tan, một ngọn lửa xanh nhạt lao tới, như thể tạo thành một con đường, kéo dài suốt con đường.
Sự xuất hiện của ánh sáng khiến Vương San San cảm thấy hơi khó chịu, cô khẽ nheo mắt nhìn trên đầu ngạc nhiên.
Trong ánh lửa, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang sải bước đi tới.
"Dương Gian..."
Vương San San sững sờ một lúc, cô tự hỏi mình có nhầm không.
Tuy nhiên, trong giây phút do dự ngắn ngủi này, hoàn cảnh xung quanh đã có những thay đổi to lớn.
Con đường lát bởi ngọn lửa quỷ kéo dài xuống phía dưới, trong khi lệ quỷ đang đi xuống cầu thang đang tiến lên.
Cả hai đường như va chạm vào nhau với Vương San San làm ranh giới.
Ngọn lửa quỷ đang cố gắng đốt cháy lệ quỷ sắp tới, nhưng lệ quỷ tiến lên một bước thì ngọn lửa quỷ bị dập tắt ngay lập tức.
"Đừng do dự, mau tới đây."
Dương Gian nói.
Một lòng bàn tay lạnh lẽo đột nhiên nắm lấy Vương San San.
Vương San San bị kéo vào ngọn lửa mà không kiểm soát được.
Ngọn lửa quỷ đang bùng cháy, nhưng nó không thiêu cháy cô.
Khi Vương San San đi qua ánh lửa, cô đã đến bên cạnh Dương Gian mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, cô nhìn thấy Lưu Kỳ và quỷ đồng cũng bình an vô sự, mặc dù trên người toàn là vết thương, cực kỳ thảm, nhưng họ vẫn sống sót.
"Cuối cùng thì cậu cũng tỉnh rồi”.
Lúc này, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt của Vương San San.
Chỉ sau khi trải qua những tình huống tuyệt vọng và nguy hiểm thì mới hiểu được Dương Gian quan trọng như thế nào.
Vậy bây giờ Vương San San cũng hiểu tại sao Lưu Kỳ thà liều mình, thậm chí là chết để cứu Dương Gian nhiều nhất có thể.
Vì chỉ cần Dương Gian vẫn còn đó, thì mọi thứ vẫn còn hy vọng.
"Bây giờ không phải là lúc để vui mừng.
Dù chưa có ai chết nhưng liệu chúng ta có thể thuận lợi thoát khỏi ngôi nhà gỗ này hay không vẫn là cả một vấn đề."
Dương Gian nói, trực tiếp nắm lấy tay Vương San San: “Đưa dây chuyền quỷ gạt người cho tôi, khôi phục cơ thể cho Lưu Kỳ trước."
Vương San San thả lòng bàn tay ra và để Dương Gian lấy lại chiếc vòng.
Dương Gian đã sử dụng nó ngay sau khi lấy được sợi dây chuyền quỷ lừa người.
Ngay lập tức, Lưu Kỳ, người được quỷ đồng công trên lưng, đang hồi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chỉ trong vài giây, tất cả chân, hàm, xương thịt bị mất của hắn đã trở lại.
"Thật sự rất tốt, cơ thể của tôi đã thay đổi tốt hơn trước."