Trương Tiện Quang chậm rãi nói, hắn tiết lộ một sự thật đáng kinh ngạc.
Hắn thực sự đã thành công trong việc đưa vong hồn trên con đường đó ra ngoài.
"Kết quả thế nào?"
Dương Gian hơi ngạc nhiên, rồi hỏi tiếp.
Trương Tiện Quang nói: "Đó quả thật là dáng vẻ của người thân trong trí nhớ của cậu, nhưng điều này có thời hạn và không thể tồn tại lâu dài.
Thời gian trôi qua, hành vi của người thân sẽ ngày càng trở nên kỳ lạ, chẳng hạn như mất ngủ vào ban đêm, đi lang thang trong phòng tối, chẳng hạn như đốt tay khi nấu ăn và bắt đầu ăn thịt sống..."
"Tôi không thể chịu đựng được sự thay đổi như vậy, vì vậy tôi đã tự tay gửi vong hồn trở lại."
"Thời hạn là bao lâu?"
Dương Gian hỏi.
"Nửa năm."
Trương Tiện Quang nói: "Nhưng nếu cậu có thể chịu đựng được những hành vi quái gở đó thì thời gian có thể kéo dài hơn, nhưng nó vô nghĩa, dù sao thì giả cũng là giả, nếu cậu muốn người chết sống lại, tôi khuyên cậu đừng làm như vậy, tôi có một cách tốt hơn"
"Còn cách nào khác sao?"
Sắc mặt Dương Gian kỳ quái.
Trương Tiện Quang nói: "Hồi sinh người chết trong giới linh dị không phải chuyện gì khó.
Tôi cũng đã thử và khám phá nhiều phương pháp khác nhau.
Cho đến nay, chỉ có một phương pháp gần nhất với việc hồi sinh người từ cõi chết, nhưng tôi không muốn nói với cậu, bởi vì bất kỳ phương pháp nào cũng có sai sót.
Theo đuổi loại việc này chỉ làm lãng phí thời gian.
Cậu không nên lãng phí thời gian vào việc này.
Cậu còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
Tôi rất mong chờ nhìn thấy những thành tựu trong tương lai của cậu."
"Tôi không muốn hồi sinh người khác, tôi chỉ muốn hỏi về thị trấn Bạch Thủy."
Dương Gian nói.
"Nếu cậu muốn biết thì tôi có thể cho cậu biết thêm về thị trấn Bạch Thủy, nhưng bây giờ hãy giải quyết những việc ở đây trước.
Khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, tôi không muốn quay lại mà không làm gì cả."
Trương Tiện Quang nói.
Dương Gian nhìn thấy cảnh này cũng không tiếp tục gặng hỏi.
Sau khi tìm kiếm một vòng, cuối cùng cả hai đã đến một sảnh ở nơi sâu nhất của lâu đài.
Giữa đại sảnh có một cái bàn tròn rất lớn, nhưng hiện tại, phụ cận bàn tròn trống trơn, không có một bóng người, không, không đúng, chỉ có một người.
Lúc này có một người phụ nữ nước ngoài không mấy nổi bật đang ngồi ở một góc không mấy nổi bật của chiếc bàn tròn, cô ta rất bình tĩnh và dường như đã lặng lẽ chờ đợi sự xuất hiện của Dương Gian ở đây.
Dương Gian dừng lại, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đánh giá.
Trực giác nói cho hắn, người phụ nữ này có lẽ là ngự quỷ nhân điều khiển linh dị mộng yểm.
"Tôi tên Kelly, cậu Dương, tôi đã đợi cậu ở đây rất lâu rồi."
Người phụ nữ ngoại quốc bình tĩnh nói, chủ động chào hỏi Dương Gian.
"Giết cô ta đi, lâu đài này sẽ bị chiếm hoàn toàn bởi quỷ cẩu, sẽ có một tòa nhà khác trong thế giới trong mơ"
Trương Tiện Quang nói.
Dương Gian nhìn chằm chằm vào người phụ nữ và nói: "Đám bạn của cô đâu rồi? Họ thực sự đã bỏ rơi cô rồi sao?"
"Cậu Dương, đây không phải là điều cậu hằng mong muốn sao?"
Người phụ nữ nước ngoài tên Kelly đó nói.
Dương Gian nở nụ cười, có chút lạnh lùng: "Đừng có bày ra dáng vẻ vô tội như vậy, thật khiến người xem ghê tởm, nghĩ lại xem, ai đã chủ động kéo tôi vào giấc mộng, muốn giết chết tôi ở đây?"
"Nhưng cậu đã thắng bọn họ, thậm chí còn giết chết vài người trong số đó."
Kelly nói.
Dương Gian sải bước tới: "Thắng? Cô coi đây là một trò chơi hay là một cuộc thi? Trận chiến giữa chúng ta không thể kết thúc bằng thắng hay thua mà phải phân rõ sống chết.
Cô và bọn họ cùng một giuộc, trong mắt tôi, nó là một tồn tại cần phải loại bỏ, nhưng tôi có thể cho cô một cơ hội để tự sát, dù sao nếu để thứ đó ra tay, cô sẽ chết thảm."
Hắn liếc nhìn, quỷ cẩu khổng lồ đang nhe răng và tiến đến bên cạnh Kelly, dáng vẻ háo hức muốn thử của nó khiến mọi người cảm thấy rợn người.
Kelly im lặng một lúc, cô không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Gian, đôi mắt lộ rõ vẻ không cam tâm.
Cô không muốn chết.
Và cô cảm thấy rằng mình có quyền được sống, không ai có thể tước đoạt nó.
Nhưng đồng đội của cô đã từ bỏ cô, bởi vì những người khác biết rằng lâu đài mộng yểm không thể giữ được nữa, cách kéo mọi người vào giấc mơ của họ chỉ có thể trì hoãn thời gian chứ không thể giành chiến thắng.
"Tôi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đấu"
Lúc này Kelly chậm rãi đứng dậy khỏi ghế.
"Tất nhiên, cô có đủ tư cách để chiến đấu, vì vậy hãy sử dụng bất cứ phương tiện nào mà cô có."
Dương Gian bình tĩnh nói.
Kelly không nói, những bức tường sau lưng cô ấy bong ra, một bộ giáp gỉ sét với một thanh kiếm dài và một chiếc mũ bảo hiểm đã lộ ra.
Không có ai trong bộ giáp, vì có thể nhìn thấy được qua khe hở trong đó rõ ràng là trống không, nhưng kỳ lạ thay, bộ giáp thoát ra khỏi xiềng xích của bức tường và di chuyển.
"Một bộ áo giáp có thể di chuyển? Trong thế giới giấc mơ này, theo lí mà nói, mọi sức mạnh linh dị đều không có tác dụng mới đúng."
Dương Gian liếc mắt, nhưng sau đó thấy cơ thể Kelly nhanh chóng mờ đi và dường như đang biến mất.