Khi Dương Gian tỉnh dậy sau khi thoát khỏi quỷ mộng đã là rạng sáng hôm sau.
Tuy mất rất nhiều thời gian nhưng tin vui là quỷ mộng đã bị hắn lấy được thành công.
Vài ngày nữa con quỷ cẩu sẽ điều khiển được sức mạnh linh dị mới, đây là điều đáng mong đợi.
"Cậu tỉnh rồi à?"
Bên cạnh vang lên giọng nói của Giang Diễm, cô dụi dụi mắt, vừa mới tỉnh lại.
"Tại sao tôi lại ở trong phòng của cô."
Dương Gian hỏi.
"Ngày hôm qua thấy trong phòng cậu còn sáng đèn nên đến xem thử, lúc trước không phải không thích ngủ à? Sao lần này cậu lại ngủ lâu như thế, tôi còn tưởng cậu đã xảy ra chuyện gì khiến tôi lo lắng hồi lâu, cuối cùng mệt quá nên thiếp đi"
Giang Diễm nói.
"Tôi ở trong giấc mơ"
Dương Gian nói một cách thản nhiên.
"Giấc mơ gì?"
Giang Diễm chớp mắt, tò mò hỏi.
Dương Gian nói: "Tất nhiên là ác mộng rồi.
Nếu cô muốn biết thì mang sổ ghi chép của tôi đến đây, tôi muốn ghi lại mọi chuyện xảy ra ở trấn Bạch Thủy."
"Được rồi, tôi sẽ lấy ngay"
Giang Diễm lập tức hưng phấn đi tới ngăn bàn trong phòng lấy ra một quyển sổ dày.
Cuốn sổ này ghi lại tất cả kinh nghiệm của Dương Gian, rất ít người từng thấy nó.
Hiện tại chỉ có hai người nhìn thấy, một người là Giang Diễm, người còn lại là Trương Lệ Cầm.
Cả hai đều có một điểm chung, đó là đều là những người bình thường.
Sau khi ghi lại những gì đã xảy ra ở thị trấn Bạch Thủy và trong giấc mơ, lúc này đã là mười giờ sáng.
Đúng lúc này, dưới tầng có tiếng nói của Trương Lệ Cầm: “Tổng giám đốc Dương, đã làm xong cơm, mau xuống lầu ăn đi ạ"
“Cầm tỷ, chờ một chút, chúng tôi sẽ xuống ngay."
Giang Diễm trả lời, sau đó nói thêm: "Đúng rồi, bác gái cũng mới từ quê ra, bác ấy đang muốn tìm thời gian nói chuyện với cậu.
Tuy nhiên, cậu bận đi công tác nên hôm nay tôi đã tự ý xin phép Lưu Tiểu Vũ cho cậu nghỉ một ngày, bảo với họ hôm nay cậu sẽ không đi làm, ở nhà nghỉ ngơi."
"Mẹ tôi tìm tôi hả?"
Vẻ mặt của Dương Gian thay đổi.
Giang Diễm hơi đỏ mặt nói: "Đừng nói vậy, chúng ta đều là người một nhà, chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau với tôi cũng thích làm việc giúp cậu mà.
Chỉ là khả năng của tôi có hạn, nhiều khi không có vai trò quan trọng, cậu không chê là được rồi."
Tình cảm của cô dành cho Dương Gian đã vượt quá mối quan hệ bình thường giữa nam và nữ từ lâu.
Cô thường coi mình như một thành viên trong gia đình của Dương Gian.
Chỉ là Giang Diễm có tình cảm sâu đậm nhưng Dương Gian lại là một ngự quỷ nhân không mặn mà với tình cảm, tình huống này đã dẫn đến khoảng cách giữa hai người.
"Thực ra, cô xuất sắc hơn tôi nghĩ nhiều.
Nếu có thể, hy vọng cổ có thể tiếp tục ở bên cạnh tôi."
Dương Gian nói: "Nhưng đôi khi tôi cũng nghĩ, cô còn rất trẻ và xinh đẹp, có nên có cuộc sống của riêng mình, không phải chuyện tốt khi vướng vào giới linh dị đâu."
"Nguy hiểm, khủng bố, và thậm chí dính líu đến linh dị, bất kỳ điều nhỏ nhặt nào cũng có thể hủy hoại cả cuộc đời cô.
Vì vậy, đôi khi tôi đã nghĩ đến việc sửa đổi và xóa trí nhớ của cô khi cô đang ngủ, để cô có thể quên tất cả những điều này.
Nó có thể sẽ tốt cho cô khi trở lại cuộc sống bình thường của cô.".
"Tôi không muốn, tôi không muốn sống một cuộc sống bình thường, tôi chỉ muốn sống cùng cậu."
Giang Diễm khịt mũi và lập tức từ chối: "Tôi đã biết cậu nhất định muốn thoát khỏi tôi, cậu nguyện ý sống cùng Cầm tỷ à?"
"Trương Lệ Cầm?"
Đôi mắt của Dương Gian khẽ chuyển động: "Cô sai rồi, tôi sẽ cảm thấy có lỗi khi hủy hoại cô, nhưng tôi không cảm thấy đặc biệt áy náy khi hủy hoại Trương Lệ Cầm.
Chính vì điều này mà tôi mới giữ Trương Lệ Cầm ở bên mình, dù sao thì tôi cũng cần một người hữu dụng ở bên cạnh mình."
"Vậy thì đừng sửa đổi trí nhớ của tôi khiến tôi quên hết tất cả.
Tôi đã lựa chọn cậu, tôi sẽ không hối hận.
Tôi có thể nhảy lầu một lần vì cậu thì cũng có thể có lần thứ hai."
Giang Diễm rất nghiêm túc nói.
"Nếu một ngày tôi chết thì sao?"
Dương Gian hỏi.
Giang Diễm sửng sốt một chút: "Làm sao cậu có thể chết chứ?"
"Tất cả mọi người đều sẽ chết, đặc biệt là ngự quỷ nhân."
Dương Gian đáp.
"Tôi không biết, tôi chưa từng nghĩ tới"
Giang Diễm nói.
Dương Gian cười nhẹ: "Cô quản lý tất cả tài sản của tôi, và nếu tôi chết, cô hãy sống bằng tiền của tôi và chăm sóc mẹ tôi thật tốt."
"Sáng sớm đừng nói lung tung, nhất định cậu sẽ sống tốt, cực kỳ tốt.
Chúng ta đừng nói nữa, xuống lầu ăn cơm đi, đừng làm bác gái sốt ruột."
Giang Diễm cắt ngang cuộc nói chuyện, khoác tay Dương Gian bước ra khỏi phòng.
Sau một lúc, Dương Gian và Giang Diễm đi xuống lầu, lúc này Trương Phân và Trương Lệ Cầm đã ngồi vào bàn ăn.
"Giám đốc Dương, thật xin lỗi.
Thấy cậu còn chưa xuống nên tôi và bác gái đã ăn cơm trước."
Trương Lệ Cầm xin lỗi, ánh mắt nhìn về phía Dương Gian, nở nụ cười dịu dàng.
Có vẻ như đêm qua Giang Diễm lại thất bại.
"Gọi lầu thế mới xuống ăn cơm, Sau này đừng có thế nữa."
Trương Phân phàn nàn hai câu.
Dương Giang bước đến, ngồi xuống và nói: "Mẹ, con thấy Giang Diễm nói mẹ có chuyện muốn nói với con, chuyện gì thế ạ?"
"Một là chuyện lần trước nói về em họ của con.
Cô ấy mất tích đã lâu.
Lần trước không phải con nói đồng ý giúp tìm nó à? Tại sao sau bao lâu vẫn không có tin tức, mẹ muốn hỏi xem tình huống như thế nào rồi."
Trương Phân nói.
Dương Gian cắn một miếng sandwich trên bàn rồi suy nghĩ: "Chuyện này khó mà có kết quả.
Có quá nhiều người mất tích trong những ngày này, nhưng con đã bảo tổng bộ chú ý.
Con chắc chắn sẽ được thông báo khi có bất kỳ tin tức nào."
"Haiz."
Trương Phân thở dài: "Mẹ biết người không dễ tìm như vậy, cho nên mới hỏi lại cho chắc chắn, trở về sẽ nói rõ mọi chuyện cho họ."
Dương Gian không nói, chỉ tiếp tục ăn sandwich.
Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc: