Bữa tiệc tiếp tục diễn ra.
Tâm trạng của mọi người cũng sáng sủa hơn rất nhiều, không còn nặng nề như lúc trước, mọi người tự kể lại những gì đã trải qua trong năm nay, nhưng những trải nghiệm đó phần lớn đều không phải chuyện gì tốt đẹp, không phải là linh dị khủng bố thì cũng là quá khứ bi thảm.
Tuy rằng mỗi người đều có thành tựu không kém, nhưng mà cuộc đời lại nát bét.
Có lẽ đây là ảnh hưởng mà linh dị mang đến, bắt đầu từ ngày đó, tất cả những người bước ra khỏi trường Thất Trung đều không còn may mắn.
Nhưng mà những thứ này cũng không đánh sập được họ, mọi người vẫn tràn ngập hi vọng vào tương lai, ý chí cũng càng thêm kiên định, không còn mềm yếu như trước kia.
Lúc này Trương Vĩ bắt đầu nổi hứng, xông lên sân khấu đuổi ngôi sao đang ca hát xuống, chính hắn hát một bài, làm mọi người cực kỳ đau đầu.
Cuối cùng Vương San San chịu không nổi, đuổi hắn đi xuống, quyết định biểu diễn nhảy múa, cảm ơn Dương Gian đã giúp đỡ cô trong một năm qua.
Dáng người nhỏ nhắn mềm mại phối hợp với dáng múa duyên dáng, biểu hiện của Vương San San vô cùng kinh diễm, làm người tôi kinh ngạc cảm thán.
"Nếu không phải sự kiện linh dị thì thành tựu về phương diện nghệ thuật của cô ấy chắc chắn sẽ rất cao"
Dương Gian bình luận.
Hắn có tư cách để bình luận, vì trong đầu hắn có rất nhiều tri thức chuyên nghiệp về mảng này.
Miêu Tiểu Thiện xem cũng vô cùng hâm mộ, nhưng mà cô lại không có tài năng này, chỉ có thể vỗ tay la hét khen ngợi.
"Nếu học ca hát thì thành tựu về phương diện nghệ thuật của tôi chắc chắn cũng sẽ rất cao, cậu nhìn yết hầu của tôi này, lúc ca hát nó sẽ rung lên, đây là tiềm lực của ca thần"
Trương Vĩ ngẩng cổ, không biết xấu hổ mà chỉ vào hầu hết của bản thân nói.
"Lâu lắm rồi không nhảy, không quen cho lắm."
Vương San San đi xuống sân khấu, vẻ mặt vẫn cứ lạnh nhạt.
Lưu Kỳ nói: “Thật sự làm tôi cảm thấy kinh diễm, không ngờ Vương San San cậu lại giấu tài kỹ đến thế? Nhưng vào lúc mọi người đang trò chuyện vui vẻ.
Một người phục vụ đẩy toa ăn đi vào, đặt một chén cơm chiên trứng đặt lên bàn, bày trước mặt mọi người: “Cơm chiên trứng mà mọi người đặt, mời chậm rãi thưởng thức."
“Cơm chiên trứng? Có lầm không vậy? Chúng tôi có một đống người mà chỉ bưng một chén lên? Để mấy ngôi sao bên kia nhìn thấy còn tưởng rằng A Vĩ tôi không đủ tiền ăn đấy, mau đi chiên thêm mấy chén nữa, mỗi người một chén, nghe chưa?"
Trương Vĩ nói.
"Vâng, vô cùng xin lỗi."
Người phục vụ vội vàng xin lỗi.
Trương Vĩ bĩu môi, rất không hài lòng.
"Ai gọi phần cơm chiên trứng này vậy?"
Dương Gian nhìn chằm chằm vào chén cơm chiến trường ở trước mặt Trương Vĩ, nghiêm túc hỏi.
"Chân Ca, cậu hiểu tôi mà, tôi không thích ăn cơm chiên trứng"
Trương Vĩ nói.
Miêu Tiểu Thiện nói: “Đây là tiệc buffet mà nhỉ? Hình như không cần phải gọi món riêng."
“Tôi cũng không có gọi."
Vương San San nói.
Lưu Kỳ ngồi một bên cũng lắc đầu, đồng thời nhìn Dương Gian, ánh mắt cũng dần trở nên nghiêm túc, vì hắn cũng không gọi cơm, đồng thời có thể xác định lúc nãy trong lúc gặp mặt cũng không có người đi ra ngoài gọi món ăn.
"Tôi còn tưởng là do mấy cậu gọi chứ? Xem ra là bưng sai bàn rồi."
Trương Vĩ đứng lên, hô to với khu nghỉ ngơi: “Nè, ai gọi cơm chiên trứng vậy, bưng đến chỗ của chúng tôi rồi, mau lại đây lấy"
Những người ngồi trong khu nghỉ ngơi lần này chính là các ngôi sao được mời đến và nhân viên công tác đi theo cùng.
"Trương tổng, chúng ta không có gọi, bên phía chúng tô có cơm riêng dành cho nhân viên."
Có người lập tức trả lời.
Dương Gian hơi nhíu mày: “Không phải đưa nhầm bàn, đưa đúng chỗ rồi, đây không phải là cơm chiên trứng bình thường, không có ai dùng chén sứ thời dân quốc để đựng cơm chiên của hiện tại cả"
“Vậy là người phục vụ kia có vấn đề sao?"
Lưu Kỳ đột nhiên đứng lên: “Tôi đi bắt tên kia lại hỏi cho rõ ràng"
Nói xong, hắn lập tức hành động, xông thẳng ra ngoài.
Nhưng người khác cũng nhận ra bầu không khí không đúng.
Nếu chỉ là một chén cơm chiên trứng bình thường thì sẽ không làm Dương Gian hỏi tới hỏi lui nhiều lần như thế, cũng không thể nào làm Lưu Kỳ trực tiếp ra tay bắt người phục vụ lại để hỏi thăm tình hình.
Không bao lâu sau.
Lưu Kỳ quay trở về, trong tay hắn túm lấy một người, kết quả lại sa sầm mặt mày quăng người đang túm trong tay về phía trước.
Tứ chi của người phục vụ kia vặn vẹo, cơ thể nặng nề, ngã xuống đất không còn động tĩnh gì.
"Hắn đã chết, mới ngay lúc nãy thôi, Dương Gian, trực giác của cậu rất chính xác, đúng là có vấn đề.”.
Sắc mặt Dương Gian vẫn bình thường nói: “Xem ra là con quỷ kia đến tìm tôi, hiện tại có lẽ con quỷ kia đang ở trong nhà hàng, chén cơm chiên trứng này là tín hiệu, tôi còn tưởng rằng cái thứ đó sẽ không xuất hiện vào ngày cuối cùng, không ngờ nó vẫn đến, có lẽ buổi họp mặt ngày hôm nay chỉ có thể dừng tại đây, tôi dẫn các cậu ra về trước, chuyện ở đây cứ để tối xử lý"
Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên hắn giao dịch với tủ quỷ đã yêu cầu một chén cơm chiên trứng.
"Sợ gì chứ, không phải chỉ là quỷ thôi sao, cũng không phải là chưa gặp lần nào, cứ để nó đến, xem xem tôi có dùng rìu đánh chết nó không"
Trương Vĩ lập tức rút cây rìu màu đỏ từ dưới gầm bàn ra.