“Xem ra quỷ đang đấu trí cùng chúng ta."
Vương San San nói.
"Đấu trí? Thú vị, A Vĩ tôi luôn rất thông minh, để tôi suy nghĩ một chút, chắc chắn có thể nghĩ ra được cách hay."
Lúc này Trương Vĩ cũng nhíu chặt mày sau nghĩ.
Lưu Kỳ nhìn Dương Gian: “Cách tốt nhất là chúng ta rút lui, chỉ cần chúng ta dời vị trí, quỷ lại muốn tạo ra quy mô này thì cũng cần có thời gian, bẫy của chúng ta vẫn còn có tác dụng, còn có thể sắp xếp lại một lần nữa."
“Chưa chắc là quỷ không có quỷ vực, chúng ta có thể đi thì quỷ cũng có thể đi, nó vẫn có thể mang theo một đống người xuất hiện ở xung quanh chúng ta."
Dương Gian nói, dưới chân dần dần chảy nước, đồng thời trước mặt cũng dần dần hiện ra một đám người mặc đồ đen quen thuộc.
"Nếu muốn so số người thì người của tôi cũng không ít."
Người mặt đồ đen xuất hiện từ trong không khí, dáng người giống như hoàn toàn, đến cả ý thức cũng giống nhau.
"Linh dị quỷ lừa gạt sao?"
Lúc ở Bạch Thủy Trần, Lưu Kỳ và Vương San San từng thấy qua, không có gì lạ.
Không bao lâu sau, người mặc đồ đen thức tỉnh, bọn họ không nói nhiều mà lập tức hành động, tạo thành từng vách tường người, chặn những người đang xông đến lại.
Dương Gian nhìn chằm chằm vào loạt người sống đầu tiên.
Quả nhiên đúng như những gì hắn suy đoán, người mặc đồ đen tiếp xúc với bọn họ cũng không làm bọn họ chết đi.
"Đẩy bọn họ ra khỏi nơi này.
Dương Gian ra lệnh, cùng lúc đó lại có càng nhiều người mặc đồ đen xuất hiện, bọn họ cực kỳ sức mạnh, mạnh hơn những người sống bị kệ quỷ điều khiển nhiều.
Tình thế lập tức có thay đổi theo hướng tốt đẹp.
Sau khi người mặc đồ đen đẩy mấy người này rời đi, sảnh lớn vốn chen chúc dần trống trải hơn nhiều.
Nhưng mà sau đó.
Dương Gian phát hiện dưới chân những người đã rời đi đã để lại từng chén cơm chiên trứng.
Bảo những người mặc đồ đen thu dọn những chén cơm chiên trứng đó lại xếp ở cùng nhau, lại đếm lại lần nữa.
"Mười chín chén, đệt, đây không phải là chơi xấu sao, rõ ràng lúc trước còn thiếu rất nhiều."
Trương Vĩ suýt chút nữa đã nhảy bật lên.
Còn thiếu một chén nữa là quỷ phải đi giết người thân của hắn rồi.
"Quỷ ước nguyện cố ý khống chế tốc độ hoàn thành điều ước của cậu, nó cố ý dừng lại tại chén cơm chiên trứng cuối cùng này."
Dương Gian híp mắt nói: “Nó cảm thấy cậu rất quan trọng, muốn lợi dụng cậu"
Lúc này, Dương Gian và những người khác cảm nhận rõ ràng lệ quỷ ẩn mình trong bóng tối khác hẳn những lệ quỷ trong các sự kiện linh dị kia.
Con lệ quỷ này không giết nhiều người, cũng không có kế hoạch gây ra các sự kiện linh dị quy mô lớn, tuân theo một quy tắc nhất định.
Muốn đạt được mục đích nào đó.
Chỉ là đối thủ lần này không phải Triệu Khai Minh mà là Dương Gian.
Con quỷ này muốn đạt được mục đích từ chỗ Dương Gian cũng là một loại khó khăn, nhưng trò chơi chỉ mới bắt đầu.
Hàng trăm người đổ về khách sạn Hòa Bình.
Quỷ muốn phá bẫy của Dương Gian thông qua lợi thế về số lượng người và sẵn sàng thực hiện điều ước của Trương Vỹ bất cứ lúc nào, một khi điều ước được hoàn thành, một trong những người thân của Trương Vỹ sẽ chết.
"Đại ca, nhờ vào cậu, tôi tin cậu có thể giải quyết chuyện này, tôi không muốn mồ côi khi vẫn còn trẻ."
Lúc này Trương Vỹ cũng rất căng thẳng.
Mười chín bàn cơm chiên trứng đang ở trước mặt, sai lệch một bàn sẽ chết một người thân, không ai có thể tỉnh táo khi đối diện với chuyện này.
"Đừng lo lắng, người thân của cậu sẽ không chết dễ dàng như vậy.
Lúc nãy con quỷ có thể giao đĩa cơm chiên trứng cuối cùng để hoàn thành ước nguyện của cậu và giết một người thân của cậu.
Tuy nhiên theo những gì Dương Gian vừa nói, một điều ước chết một người thân, một khi con quỷ giết một người thân của cậu, điều đó có nghĩa là nó sẽ không có cách bắt người thân của cậu để uy hiếp chúng ta."
Vương San San nói một cách thản nhiên: "Đối với một con quỷ, không có gì khác biệt giữa việc giữa việc giết thêm một người và hay ít một người, vì vậy nó sẽ không mang đĩa cơm chiên trứng cuối cùng nếu nó không muốn mất đi thẻ đánh cược này."
"Nó đang tăng kế hoạch của nó."
Miêu Tiểu Thiện trầm ngâm suy nghĩ, sau đó nhìn Dương Gian: "Có phải nó đang muốn thỏa thuận thêm với cậu không, Dương Gian."
Dương Gian cũng có phản ứng, vẻ mặt khẽ thay đổi: "Có phải lệ quỷ muốn dùng tính mạng của người thân của Trương Vỹ làm uy hiếp để hoàn thành thỏa thuận gặp mặt tôi không?"
"Rất có thể nó không dám dễ dàng xuất hiện vì sợ bị giam cầm, nhưng nó chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa để hành động nên sẽ không chủ động lộ diện vào lúc này, nó sẽ không ngừng lợi dụng sức mạnh linh dị để tăng lợi thế, ép cậu đồng ý với giao dịch của nó."
Miêu Tiểu Thiện trầm tư.
"Con quỷ không dám đến, nó cho thấy nó sợ chúng ta, biết rằng nó không thể thắng nếu nó xuất hiện, tất cả những gì nó làm là cố gắng tránh đối đầu với chúng ta."
Lưu Kỳ nói.
"Nếu quỷ có thể dùng cách này để đe dọa người thân của Trương Vỹ, vậy thì nó có thể sử dụng lại thủ đoạn cũ, sử dụng cùng một phương pháp để ảnh hưởng đến người khác, nó không còn nằm trong tầm kiểm soát của Triệu Tiểu Nhã nữa."
Sắc mặt Dương Gian thay đổi, và sau đó hắn nhận ra điều gì đó, mắt ma của hắn quay sang nhìn tiểu khu Quan Giang.
Nhưng Dương Gian đã phản ứng quá muộn.