Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3127 - Chương 3127: Đạt Được

Chương 3127: Đạt Được

“Lại là một thi thể bị khống chế, quỷ này giấu rất kỹ, vẫn luôn dùng người sống, người chết làm phương tiện đi lại, chưa bao giờ tự mình hiện thân, nhưng tất cả đều như những gì tôi vừa suy đoán, quỷ đang dụ dỗ mọi người ước nguyện để gia tăng lợi thế của mình."

Ánh mắt Dương Gian âm trầm, quỷ hỏa thiêu đốt, châm lửa thi thể nhiễm linh dị này, sau đó rút trường thương ra, thuận tay vung lên, ném thi thể xuống sông ngoài căn biệt thự.

Dòng sông nối liền với quỷ hồ, sau khi thi thể rơi xuống nước đã nhanh chóng biến mất.

Xong việc, hắn lại liếc mắt nhìn Giang Diễm và Trương Lệ Cầm ngã xuống cầu thang.

Quả nhiên, lần này quỷ nhắm vào các cô.

"Hai người các cô thế nào rồi, không sao chứ? Dương Gian hỏi.

"Không sao, không sao đâu."

Giang Diễm ngẩn người, cô trả lời theo bản năng sau đó mới phản ứng lại, nước mắt đảo quanh hốc mắt rồi lập tức lao ra ngoài, nhào tới trên người Dương Gian: “Hu hu, làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng lần này chết chắc rồi, cậu đi đâu thế, sao không tới cứu tôi."

Trương Lệ Cầm thở phào nhẹ nhõm, cả người lập tức xụi lơ không còn một chút sức lực nào, cô lau nước mắt, trong lòng tràn đầy vui mừng vì sống sót sau kiếp nạn.

"Đồ chơi kia sẽ không giết các cô, nó xuất hiện chỉ vì làm giao dịch với các cô, vừa rồi các cô không có yêu cầu nó làm chuyện gì chứ? Dương Gian bình tĩnh nói.

Hắn biết quy luật giết người của quỷ ước nguyện, trước khi chưa thực hiện ước nguyện sẽ không giết người lung tung.

"Không có, con quỷ kia cứ luôn hỏi tôi có muốn ăn cơm chiên trứng không, tôi phát hiện có gì đó không đúng nên không dám trả lời, tôi lôi kéo Giang Diễm chuẩn bị chạy trốn đến nhà an toàn, cuối cùng vào thời điểm quan trọng tôi gọi quỷ đồng ra, sau đó con quỷ kia định rời đi."

Trương Lệ Cầm vội kể lại chuyện vừa rồi.

Dương Gian nhìn cô rồi nói: “Cô vậy mà cũng biết là tên quỷ đồng lên ư"

Sau khi quỷ đồng ăn hết lệ quỷ có biệt danh yên tĩnh thì có được linh dị của lệ quỷ yên tĩnh, từ đó về sau ai gọi tên quỷ đồng thì quỷ đồng đều sẽ xuất hiện, chỉ là có phạm vi giới hạn nhất định.

Nhưng số người biết chuyện này không nhiều lắm, trùng hợp là hai người phụ trách ghi chép nhật ký của Giang Diễm và Trương Lệ Cầm lại biết.

"Tôi cũng vì dưới tình thế cấp bách mới thử xem sao thôi... Cậu không trách tôi đấy chứ?"

Trương Lệ Cầm đứng lên, giống như nhận sai dè chừng đi tới.

Dương Gian nói: “Không có, lúc nãy cô làm rất tốt, hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của tôi, ở thời điểm mấu chốt lại có thể nghĩ ra thủ đoạn như vậy"

“Cậu không trách tôi thì tốt rồi."

Trương Lệ Cầm thở phào nhẹ nhõm nói.

"Dương Gian, các con ở dưới lầu la hét làm gì? Đêm nay không ngủ được sao?"

Đột nhiên, lúc này Trương Phân ở trên lầu nghe thấy tiếng động nên đi xuống, bà ấy hơi trách móc.

"Mẹ, không có việc gì ạ, vừa rồi lúc hai người bọn họ lên lầu không cẩn thận bị vấp nên ngã xuống."

Dương Gian nói.

Trương Phân nói: “Ngã thế nào rồi, không sao chứ?

"Bác gái, chúng cháu không sao, chỉ bị trầy xước một chút da thôi, đợi bôi thuốc là được rồi."

Trương Lệ Cầm quay đầu lại nói.

Trương Phân nói: “Vậy thì được rồi, sau này phải cẩn thận một chút.

À đúng rồi, Dương Gian, không phải vừa nãy con nói mua cho mẹ một bộ quần áo à, hỏi mẹ có muốn không đấy? Bộ quần áo kia đâu rồi, mẹ muốn thử xem sao, nếu như không hợp thì trả lại, sau này hơn nửa đêm thì không nên mua gì hết."

“Mua quần áo?"

Vẻ mặt Dương Gian hơi giật mình.

Hai người Giang Diễm và Trương Lệ Cầm chợt nhìn về phía Trương Phân, nỗi sợ hãi đã biến mất trong mắt các cô lại hiện ra lần nữa.

Xong rồi.

Quỷ không tìm tới mình mà lại tới tìm bác gái.

Hai người ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, các cô không còn can đảm nhìn Dương Gian nữa, trực tiếp co người ngồi trên mặt đất.

Giờ phút này, vẻ lạnh lùng hiếm thấy trên mặt Dương Gian lại hiện ra một chút tức giận, lúc này hắn vẫn chưa rõ ràng lắm, quỷ ước nguyện không chỉ để mắt tới Giang Diễm và Trương Lệ Cầm trong nhà, mục đích thật sự là muốn để mắt tới mẹ Trương Phân của mình sao.

"Các cháu làm sao vậy, sao đột nhiên ngồi dưới đất?"

Trương Phân vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, bà ấy đi tới, cố gắng đỡ Giang Diễm và Trương Lệ Cầm lên.

Trương Lệ Cầm và Giang Diễm không đứng lên mà quay đầu vừa căng thẳng vừa lo lắng nhìn Dương Gian.

"Dương tổng, thật xin lỗi, chúng tôi không chăm sóc tốt cho bác gái"

Trương Lệ Cầm cắn môi, cả người không có một chút sức lực nào, ngay cả xin lỗi cũng hơi yếu ớt.

Lúc này, Giang Diễm càng không dám nói gì.

Các cô hiểu được, nơi này ai cũng có thể xảy ra chuyện nhưng bác gái thì không thể xảy ra chuyện, vì bình thường Dương Gian đã dặn dò ngàn lần vạn lần bảo hai người phải chăm sóc tốt cho bác gái, nếu bác gái xảy ra chuyện, vậy thì cho dù chỉ có một chút trách nhiệm, các cô đều biết bản thân sẽ không thể nào tiếp tục ở lại căn nhà này.

Rời khỏi căn nhà này chẳng khác nào rời khỏi Dương Gian, đối với các cô chính là cái giá thật lớn không thể nào chấp nhận được.

Sắc mặt Dương Gian u ám kèm theo sự tức giận nói không nên lời, giờ phút này hắn trầm giọng nói: “Đứng lên hết đi."

Bình Luận (0)
Comment