“Ầm!"
Trương Vĩ đã đi vào trước lúc này đang cầm rìu bổ về phía người gỗ đỏ kia.
Người gỗ vẫn đứng yên không nhúc nhích hứng chịu một rìu kia.
"Cứng vậy sao?"
Trương Vĩ thu rìu vào, hai tay bị phản chấn tê rần, hơi kinh ngạc nhìn người gỗ kia.
Nhưng mà rìu đỏ vẫn để lại một dấu vết ở bên trên nó.
Máu đỏ tươi liên tục chảy ra từ vết chém đó, giống như người gỗ kia là một người sống vậy.
"Trương Vĩ, cậu đừng chém lung tung, Dương Gian đã làm con quỷ này rơi vào trạng thái chết máy, cậu làm loạn như vậy, lỡ nhe chém con quỷ tỉnh lại thì phải làm sao đây."
Lưu Kỳ đi đến, dùng bàn tay đeo găng tay kia vội kéo Trương Vĩ về, ngăn cản hành vi lỗ mãng của hắn.
Quỷ đã chết máy chứ không phải là chết, sau này vẫn có khả năng thức tỉnh lại.
"Quả nhiên, quỷ ước nguyên đã nhập làm một với quỷ tỷ, nó dùng quỷ tủ làm thân thể của nó."
Dương Gian nhìn chằm chằm vào người gỗ một lúc, cảm giác có chút khó tin.
Có lẽ đối với quy ước nguyện mà nói, quỷ tủ cũng không phải vật dẫn tốt nhất dành cho nó, nhưng mà nó và tủ quỷ phát sinh xung đột linh dị, quy ước nguyện không có sự lựa chọn, một là không chế quỷ tủ, hai là bị quỷ tủ khống chế.
Kết quả là quỷ ước nguyện thắng, nó không chế quỷ tủ, có được linh dị của quỷ tủ, cũng bị quy tắc của quỷ tủ ảnh hưởng, tuy rằng thoát khỏi trói buộc của Triệu Tiểu Nhã, nhưng lại rơi vào một trói buộc càng lớn hơn.
"Đại ca, cậu tính làm gì với cái thứ này đây? Để trong nhà làm hàng trưng bày hay là bổ ra làm củi đốt?"
Trương Vĩ gõ người gỗ vẫn chưa từng nhúc nhích hỏi.
Vương San San liếc nhìn: “Đây là quỷ, không phải đồ chơi, cậu dám bỏ nó trong nhà sao?"
“Có cái gì mà không dám, tôi cũng không tin là lúc tôi đang ngủ nó sẽ đột nhiên tỉnh lại rồi đánh tôi một trận."
Trương Vĩ nói.
Dương Gian: “Tạm thời không có cái thùng nào lớn như thế để đựng nó, tôi quyết định tạm thời đặt cái thứ này trong phòng an toàn, đợi sau đó lại xử lý sau"
Không bao lâu sau.
Dưới chân người gỗ xuất hiện vũng nước, sau đó nó rơi vào bên trong vũng nước, hoàn toàn biến mất trước mắt mọi người.
Nhìn thấy người gỗ này biến mất, mọi người mới xác định sự kiện linh dị ngày hôm nay đã kết thúc, mặc dù có sợ hãi nhưng cũng không ai gặp nguy hiểm gì.
"Nếu đã không còn việc gì thì Dương Gian, tôi về trước đây, có việc lại gọi cho tôi."
Lão Ung cũng khá phóng khoáng, chuyện xong uỗi lập tức rời đi, không ở lại quá lâu.
"Nè, đừng có gấp, lúc nãy chúng ta chơi rất vui, ở lại chơi thêm chút đi."
Trương Vĩ gọi.
Lão Ung phất tay, không thèm quay đầu lại, biến mất ở cửa.
Dương Gian nói: “Cuộc gặp mặt cũng đã kết thúc, chúng ta nghỉ ngơi một lúc rồi cũng giải tán đi thôi."
“Mỗi lần gặp nhau đều không được yên bình, cứ luôn phải xảy ra một vài chuyện đặc biệt."
Vương San San nói.
Miêu Tiểu Thiện nói: “Lần này chỉ là xui thôi, đừng để tâm đến quá nhiều, dù sao mọi người đều bình an không có việc gì”.
"Gặp phải sự kiện thần quái là chuyện khó tránh khỏi, sau này vẫn còn phải gặp mặt nhau"
Lưu Kỳ cũng nói.
Vương San San nói: “Mấy người còn sống sót từ trong Thất Trung như chúng ta chẳng có ai may mắn cả, Dương Gian nói đúng, tiếp xúc với linh dị quá nhiều chỉ sẽ trở nên bất hạnh, hơn nữa hình như chuyện bất hạnh này sẽ đi theo trọn đời, vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi."
“Cậu nghĩ nhiều rồi, có rất nhiều người bình thường cũng gặp được sự kiện linh dị, chỉ là họ xui xẻo, mới gặp lần đầu tiên đã chết, không có cơ hội dây vào lần thứ hai mà thôi."
Lưu Kỳ nói.
"Tôi kiểm tra lại một lần nhà hàng Hòa Bình và thành phố Đại Xương, các cậu ngồi ở đây nghỉ ngơi một lúc đi."
Lúc này Dương Gian còn phải đi giải quyết hậu quả.
Hắn cần phải khôi phục lại mọi thứ, xóa đi dấu vết lệ quỷ để lại, đồng thời xem xét xem còn có thứ gì bị bỏ sót hay không.
Cuộc họp lớp kết thúc bằng sự kiện linh dị do quy ước nguyện quậy, tuy rằng trong lúc đó gặp được một ít nguy hiểm, nhưng cũng may mọi người đều bình an không có chuyện gì.
Đêm khuya.
Mọi người rời khỏi nhà hàng Hòa Bình, mỗi người tự ra về nghỉ ngơi.
Dương Gian đã ra về từ lâu, hắn còn có chuyện mà hắn phải làm, không thảnh thơi như thế.
Sau khi tuần tra một vòng thành phố Đại Xương xong, hắn làm cho các gọt nước đang thấm trong thành phố biến mất, bỏ đi cảnh giác, sau đó hắn quay về tiểu khu Quang Giang, đi đến phòng an toàn số một, mở cửa ra.
Mặc dù mấy người Giang Diễm, Trương Lệ Cầm và mẹ Trương Phân đều đã rất buồn ngủ, nhưng mà lại không có ai đi ngủ, dù sao đối với họ mà nói, còn chưa biết rõ tình huống bên ngoài, khó tránh khỏi sẽ lo lắng đề phòng, hoàn toàn không ngủ được.
"Chuyện đã kết thúc rồi, sẽ không còn phiền phức gì nữa."
Dương Gian vừa vào phòng an toàn đã lập tức nói.
"Dương Giang? Không còn chuyện gì nữa thì tốt quá rồi, tôi biết ngay là chỉ sợ bóng sợ gió mà thôi."
Giang Diễm lập tức chấn động tinh thần, vui sướng.
Trương Lệ Cầm nói: “Vậy có phải chúng ta có thể về nhà ngủ rồi không? Tôi và Giang Diễm thức đêm cũng không có gì, nhưng mà bác gái đã rất mệt, vậy mà bác ấy vẫn cứ khăng khăng không ngủ phải đợi cậu quay về."
“Mọi người có thể về nhà ngủ rồi, trong nhà đã an toàn."
Dương Gian nói.
"Vậy tôi đi gọi bác gái"