Dao rựa tập kích vẫn đáng sợ, mặc dù chị Hồng đi giày cao gót đỏ không thể nào để lại vật trung gian, nhưng linh dị của Quỷ Cầu Nguyện bù đắp khuyết điểm này, cứng rắn đưa vật trung gian vốn không tồn tại đến trước mặt Dương Gian, giúp hắn chém nhát đao xuống.
Cùng với đầu của chị Hồng và vô số người gỗ rơi xuống, cuộc tranh đấu này rõ ràng chấm dứt với chiến thắng thuộc về Dương Gian.
Nhưng mà chị Hồng vẫn không chết, cái đầu rơi xuống đất mở to mắt, còn giữ ý thức tỉnh táo, phần đứt ở cổ không có máu chảy ra, lộ ra ngoài là khớp nối như người gỗ.
Hẳn là chị Hồng đã tìm đủ mảnh ghép người gỗ, hoàn toàn thoát khỏi hạn chế thân thể người sống, thành một dị loại trăm phần trăm.
Dương Gian nói với ngữ khí bình thản mà tự tin:
“Ngươi thua, ta nói rồi, thời đại này đã không thuộc về ngươi, với năng lực hiện tại của ta đừng nói là đối phó ngươi, cho dù lúc ngươi mạnh nhất cũng chưa chắc có thể xử lý ta.”
Dương Gian không nói dối, bởi vì sáu Quỷ Nhãn của hắn đã chết máy, nếu liều mạng thì hắn thậm chí có thể mở ra Quỷ Vực chín tầng, muốn giết hắn quá khó khăn.
Huống chi lần này ra tay hắn vẫn chưa dồn hết sức lực, còn có rất nhiều thủ đoạn linh dị cũng không có sử dụng.
Đầu của chị Hồng nhìn Dương Gian, liên tục thay đổi sắc mặt:
“Ngươi trưởng thành quả thực là kinh người, trong giao thủ ngắn ngủi ngươi thậm chí không dốc hết sức ra, còn giữ lại. Lúc ở nhà cổ ngươi sống sót qua đầu thất đúng là đều có lý do cả, nhưng ngươi có ý tưởng của mình, ta cũng có theo đuổi của ta, không đánh đến cuối cùng thì không ai biết kết quả thế nào.”
“Còn chưa buông bỏ? Nếu ngươi vẫn kiên trì như thế thì ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.” Dương Gian nghiêm túc nói, hắn cũng nhìn ra chị Hồng còn ẩn giấu thủ đoạn chưa sử dụng, nhưng chị Hồng dường như có điều kiêng kỵ, không muốn đi đến một bước kia.
Dương Gian đoán được đôi chút thủ đoạn của chị Hồng.
Hơn phân nửa chị Hồng cũng có thể tái hiện sức mạnh linh dị của đám nhân vật hàng đầu dân quốc kia, có lẽ tái hiện rất ngắn ngủi, nhưng chỉ cần sử dụng được thì sẽ mang lại hiệu quả then chốt.
Ngay lúc này, cô gái dân quốc Trương Di lúc trước bị đinh quan tài đâm thủng qua đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng đứng lên, mặt không cảm xúc đi tới gần thân thể không đầu của chị Hồng, sau đó làm một chuyện cực kỳ khó tin. Trương Di một bàn tay tháo đầu của mình xuống gắn vào thân thể của chị Hồng.
“A” Cảnh tượng đó khiến Dương Gian nhíu mày nhìn về hướng nàng.
“Trương Di, ngươi đang làm cái gì?” Chị Hồng cũng rất kinh ngạc.
Trương Di nói:
“Thân thể của ngươi không có đầu, chẳng bằng thay đầu của ta vào, khiến ta kế thừa thân thể của ngươi, như vậy cũng không đến mức lãng phí sức mạnh linh dị trên người của ngươi.”
Nghe câu trả lời này, chị Hồng mở to mắt, vẻ mặt khó tin.
“Nói đúng, Trương Di làm không sai. Trương Ấu Hồng, ngươi không làm được thì hãy nhường thân thể lại, giao sức mạnh linh dị cho Trương Di kế thừa.”
Hồ Tông Thượng ở gần bị chém thành hai nửa cũng mở miệng biểu thị tán đồng, hơn nữa biểu cảm cứng ngắc không tỏ vẻ gì đây là sai trái.
Thu Tam Ca bị đốt cháy trên người vẫn còn toát ra dúm lửa cũng lên tiếng:
“Trương Ấu Hồng, ngươi khiến chúng ta quá thất vọng, hoàn toàn khác với người trong ấn tượng của chúng ta. Dương Gian kia nói đúng, ngươi bị thời đại đào thải, đã như vậy thì hãy trải đường cho chúng ta, khiến chúng ta sống trong thời đại này.”
Chị Hồng nghe lời này bỗng nở nụ cười, nụ cười quen thuộc kia dường như trở lại, nhưng trong đó xen lẫn thất vọng và thống khổ khó tả.
“Dù kế thừa thân thể của chị Hồng thì các ngươi cũng không phải đối thủ của ta, hôm nay định sẵn chôn vùi đám các ngươi.” Dương Gian liếc mắt một cái, lạnh như băng nói.
Giờ phút này, Trương Di hơi quay đầu nhìn Dương Gian, nàng chẳng những trong thời gian ngắn khống chế thân thể của chị Hồng, thậm chí đã có thể vận dụng linh dị trên người chị Hồng, thủ đoạn nối cơ thể này rất giống với Quỷ Bóng, nhưng ở khía cạnh nào đó thì hiệu suất càng cao.
Bởi vì sau khi Quỷ Bóng gắn thân thể vào còn cần quen thuộc sức mạnh linh dị trong thân thể, Trương Di dường như hoàn toàn không cần.
Có lẽ, nàng có vấn đề, như Dương Gian đã phỏng đoán, Trương Di vốn không phải người, mà là quỷ.
Chỉ có quỷ mới có thể nhanh vậy quen thuộc sức mạnh linh dị khác.
Kết hợp hành vi máu lạnh của đám người này, chỉ cần không bị mù đều nhìn ra bọn họ quả thực là có vấn đề.
“Dương Gian, ngươi nói đúng, bọn họ không phải người trong ký ức của ta, bọn họ ngủ say quá lâu, bị linh dị xâm thực quá sâu, tuy rằng thức tỉnh, nhưng chủ đạo bọn họ hết thảy không là người mà là quỷ.”
Chị Hồng còn sót lại cái đầu giờ phút này rốt cuộc tin phán đoán lúc trước của Dương Gian là đúng.
Dương Gian nói:
“Hiện tại nói điều này không có ý nghĩa, người hay quỷ đều vậy thôi, ta đều sẽ xử lý sạch, chuyện còn lại đã không liên quan gì tới ngươi.”
Chị Hồng mỉm cười nói:
“Không, đây là việc của ta, để ta giải quyết năm người này.”
“Ngươi giải quyết? Tuy ý tưởng không tệ nhưng ngươi bây giờ thật sự có chút miễn cưỡng, nếu ngươi có thủ đoạn che giấu gì mà sử dụng cho mấy người này ngay thì cũng không đáng giá, tranh đấu giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc.” Dương Gian liếc mắt một cái nói.
“Vậy khiến hết thảy đều kết thúc.” Chị Hồng cười nói.
Mái tóc đẹp đen nhánh rụng xuống, lộ ra một cây trâm cài đặc biệt giấu trong tóc, không, nó chẳng phải là trâm cài tóc, đó là một khúc nhang gãy.
Khúc nhang gãy này đang cháy lên.
“Hưm? Một khúc nhang gãy?”
Dương Gian nhìn thấy thứ kia có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ, bởi vì cây nhang này khác với cái hắn thấy lúc ở nhà cổ.
Nhang gãy đốt lên tỏa làn khói trắng, khói trắng hội tụ bên người chị Hồng chứ không tản ra, ngược lại càng dày đặc lên, thậm chí che chắn tầm nhìn, không thấy rõ bên trong khói đặc.
Trong sương khói có ánh sáng đỏ nhạt bắn ra.
Cùng với ánh sáng đỏ xuất hiện, một cô gái quyến rũ thướt tha đi giày cao gót đỏ chậm rãi đi ra sương khói.
Khuôn mặt của cô gái hơi xa lạ, giống chị Hồng bảy, tám phần, hơn nữa thân thể hoàn hảo không tổn hao gì, trên khuôn mặt xinh đẹp treo nụ cười như có như không.
“Trương Ấu Hồng?” Trương Di hơi nghiêng đầu nhìn chị Hồng bước ra từ sương khói.
Trương Ấu Hồng mỉm cười nói:
“Ta chỉ có thời gian nửa nén hương, ta đã biết đầu đuôi vụ việc, mọi thứ đều do sai lầm ta đã từng chôn xuống, hãy để ta tự tay chấm dứt mọi thứ.”
Dương Gian thấy tình huống như vậy, cau mày thụt lùi mấy bước.
Hắn cảm giác được hiện tại trạng thái của chị Hồng kỳ lạ, rất xa lạ, giống như thoáng chốc biến thành một người khác, hơn nữa người này tiết lộ ra hơi thở rất đáng sợ, hoàn toàn không cùng cấp bậc với chị Hồng lúc trước.
“Đây là thủ đoạn mà chị Hồng che giấu? Xem ra nàng phản tỉnh, quyết định tự tay đối phó năm người thời dân quốc, nhưng cũng có thể sẽ đột nhiên tập kích ta.”
Mang theo ý tưởng này, Dương Gian lựa chọn tạm thời đứng ngoài cuộc, chỉ là cảnh giác hành vi hiện tại của chị Hồng.