“Lý Dương, ngươi đăng nhập trang web người ngự quỷ, tân trang lại báo cáo của Lưu Tiểu Vũ rồi đăng lên, lấy danh nghĩa của tổng bộ tuyên chiến với tổ chức Quốc Vương, nói cho toàn bộ giới linh dị rằng Dương Gian này sẽ dẫn dắt tất cả đội trưởng của tổng bộ, và người phụ trách của tất cả thành phố không chết không ngừng với cái gọi là tổ chức Quốc Vương, đồng thời cảnh cáo giới linh dị, nếu có người ngự quỷ dính líu với tổ chức Quốc Vương thì hiện tại rút ra tổ chức này còn kịp.”
Dương Gian nghiêm túc nói.
Lý Dương ngây ra: “Trực tiếp tuyên chiến? Còn lấy danh nghĩa của tổng bộ? Lỡ như đến lúc đó tổng bộ không hưởng ứng thì sao? Vậy chẳng phải là chúng ta thành trò cười?”
“Ta là đội trưởng chấp pháp, nếu Tào Diên Hoa lúc này còn chưa hưởng ứng thì ta sẽ không cắt chức của hắn mà là tự tay giết hắn, đổi người có thể hưởng ứng quyết định của ta lên làm.” Dương Gian ngữ khí lạnh lùng nói: “Lúc này không tuyên chiến, đến lúc đó lòng người tan rã thì sao dẫn dắt đội ngũ?”
“Hơn nữa ta không tin đám người ngự quỷ của tổ chức Quốc Vương đều không sợ chết, nếu không sợ chết thì cũng sẽ không lập ra kế hoạch thuyền của Noah.”
“Tốt, nếu đội trưởng đã quyết định thì ta lập tức đi làm.” Lý Dương cũng đứng lên, đi văn phòng của mình.”
Dương Gian trông thấy Lý Dương rời đi, theo sau ánh mắt nhìn về hướng Trương Lệ Cầm:
“Giúp ta kết nối với thành phố Đại Hải Diệp Chân, lúc này ta cần nhìn xem thái độ của hắn.”
“Vâng, Dương tổng.”
Trương Lệ Cầm trong lòng run lên, trong mắt sinh ra sợ hãi, cô cảm nhận được áp lực khiến người nghẹt thở từ Dương Gian, giống như một ánh mắt liền có thể cướp lấy sinh mạng của cô, đây không phải khí thế mà một người có được.
Cô đi tới trước bàn làm việc, lật sổ điện thoại, số điện thoại quan trọng như vậy không thể lưu trong di động, điện tử, chỉ có thể viết tay.
“Tay đang run?”
Trương Lệ Cầm nhìn đôi tay của mình run lẩy bẩy, thậm chí suýt xé trang giấy của sổ điện thoại.
Rất nhanh.
Cô tìm được điện thoại của diễn đàn linh dị thành phố Đại Hải, lập tức bấm số.
“Ta là bí thư của Dương Gian, Dương tổng có chuyện quan trọng cần kết nối với Diệp Chân, hy vọng ngươi có thể liên hệ hắn.”
“Bí thư của Dương Gian? Tìm sếp của chúng ta hả? Giờ này sếp nghỉ rồi, mai gặp đi.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng một người đàn ông trung niên trưởng thành.
Trương Lệ Cầm nói: “Sự tình rất trọng yếu, xin Diệp Chân phải nhận điện thoại, Dương tổng chúng ta đang ở bên cạnh đợi hắn gọi điện lại.”
Giọng nói bên kia tạm dừng rồi bảo:
“Chờ chút.”
Qua đại khái mấy phút, điện thoại bị chuyển tiếp.
Lúc này điện thoại bên kia truyền đến giọng một người đàn ông trẻ, âm thanh này hơi có vẻ trầm thấp:
“Alo, Dương Vô Địch, trễ như thế tìm ta có chuyện gì? Ta hiện tại hơi bận, không có nhiều thời gian tám với ngươi.”
Dương Gian nhận lấy điện thoại mà Trương Lệ Cầm đưa qua:
“Diệp Chân, ngươi biết bao nhiêu về chuyện của tổ chức Quốc Vương?”
“Mới biết chút ít.” Giọng nói của Diệp Chân vẫn trầm thấp: “Sao vậy?”
“Đại khái mười phút sau ta sẽ lấy danh nghĩa của tổng bộ tuyên chiến với tổ chức Quốc Vương, thái độ bên chỗ ngươi là thế nào?” Dương Gian lười đi giải thích nguyên nhân, thuật lại đầu đuôi mọi việc, nên hỏi thẳng.
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Diệp Chân, tiếng cười có chút càn rỡ: “Ha ha, ta sớm từng nói chúng ta hợp sức có thể bình thiên hạ, ngươi hỏi thái độ của ta? Ta cũng muốn hỏi thái độ của ngươi, ngươi muốn hợp sức với ta hay muốn chống đối ta?”
“Chúng ta hợp sức diệt tổ chức Quốc Vương này được không?” Dương Gian lập tức đáp lại.
Trong lúc mấu chốt này hắn không muốn phức tạp, Diệp Chân là thế lực có thể thuyết phục về phe mình, hơn nữa thái độ cũng rất trọng yếu, là chong chóng đo chiều gió trong giới linh dị, nếu khiến người khác biết diễn đàn linh dị đã cùng tổng bộ đứng chung một chiến tuyến sẽ tăng mạnh tin tưởng cho mọi người.
“Được, khi nào đánh nhau thông báo cho ta, bên ta còn chút việc tư cần xử lý.” Diệp Chân nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Diệp Chân cúp máy xong không đi ngủ.
Giờ phút này, trong một trang viên ở thành phố Đại Hải.
Diệp Chân cầm thanh kiếm dài âm u lạnh lẽo, vặn vẹo đứng trong sân, trên mặt cỏ phía trước đang nằm một người, người này nét mặt vặn vẹo, đau đớn, trên người tràn đầy vết nứt, hơn nữa không thể động đậy, hơi thở âm u lạnh lẽo đang lan tràn từ người nọ, dần cướp đoạt sinh mệnh của hắn.
Người này không ngừng van xin Diệp Chân:
“Đừng . . . đừng ra tay, nghe ta giải thích, ta không phải thành viên của tổ chức Quốc Vương, ta là tổng bộ phái tới, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, thật sự là ngoài ý muốn, ta thề.”
“Còn dám nói dối, nhìn mắt của ta, thằng hèn, ta cho phép ngươi lặp lại lần nữa.”
Diệp Chân tức giận giẫm lên đầu của người này, sức mạnh lớn đến mức khiến cái đầu lún vào mặt cỏ.
Vang lên tiếng hét đau đớn, cái đạp này khiến vết rạn trên người kẻ đó lan nhanh hơn, trông như đồ sứ mong manh sắp vỡ nát.
“Thật sự, thật sự là hiểu lầm, đừng, đừng giết ta.” Người kia lắp bắp phát ra tiếng từ trong lớp bùn đất.
Diệp Chân xụ mặt xuống, chân lại nhấn mạnh, đầu của người này vỡ vụn như thủy tinh, chỉ để lại cái miệng còn nguyên vẹn, vừa cứng vừa thối.
“Giết nhân viên tình báo của tổ chức Quốc Vương, đồng ý cùng Dương Gian hợp sức, lập trường diễn đàn linh dị của chúng ta đã rất rõ ràng.”
Một quản lý trung niên ở gần đó đi tới, biểu cảm của hắn nghiêm túc nói:
“Lát nữa ta sẽ tuyên bố chuyện chúng ta hợp tác với tổng bộ cho giới linh dị, cũng sẽ tuyên chiến với tổ chức Quốc Vương.”
“Nhưng mà sếp, vậy thì chúng ta sẽ bị cuốn vào tranh đấu cực kỳ tàn khốc, làm vậy có đáng không? Sẽ chết rất nhiều người.”
Diệp Chân hừ lạnh một tiếng: “Tại sao ngươi cảm thấy chúng ta sẽ chết rất nhiều người, mà không là bọn họ sẽ chết rất nhiều người? Ngươi quá thiếu tự tin, Diệp Chân này chỉ thua Dương Vô Địch một trận, tổ chức Quốc Vương là cái thá gì. Dám tới gây sự với chúng ta, không nói thứ khác, đập nó!”
“Lần này ta cùng Dương Gian hợp sức, nhất định sẽ đánh ra tên tuổi song vô địch, thời đại thuộc về ta, ta sẽ lại tỏa sáng rực rỡ.”
Khóe môi quản lý co giật, không biết nên trả lời như thế nào, đành phải lập tức xoay người rời đi, chuẩn bị phát tin tức.