Lý Dương về văn phòng của mình, đăng hình chụp đầu của chủ trang viên lên trang web người ngự quỷ, hơn nữa biên soạn một đoạn văn án, cảnh cáo tổ chức Quốc Vương đây là kết cục khi đối kháng tổng bộ.
Lúc trước tuyên chiến, trong thời gian ngắn nhiều người tuôn vào trang web, những người này hiện tại còn thảo luận về tuyên chiến, khi tin bom tấn này đăng lên thì trang web người ngự quỷ bùng nổ.
“Đùa gì vậy? Thế này mới tuyên chiến bao lâu? Không tới hai tiếng nhỉ? Dương Gian liền săn giết một vị Quốc Vương của tổ chức Quốc Vương? Không lẽ hình này bị PS? Ta không tin, tuyệt đối không tin! Chắc chắn là giả, ta mới gia nhập tổ chức Quốc Vương, đừng dọa ta.”
“Tình báo qua tấm hình này đã rất rõ ràng, thương dài màu đỏ là vũ khí linh dị của Dương Gian, trên đầu người cắm đinh quan tài, ai mà không biết tình báo trong tay Dương Gian có một cây đinh quan tài đúng không?”
“Tin tức là thật, bị săn giết là chủ trang viên khủng bố ở một tiểu bang của Mỹ, ta từng một lần tình cờ gặp bề ngoài của chủ trang viên đó rồi, không sai được, là hắn, hơn nữa như vậy sao mà xạo được? Ta không tin trang web này không có thành viên của tổ chức Quốc Vương.”
Trong một chốc các loại nghị luận không ngừng, điên cuồng bình luận.
Nhưng những người phát ra nghị luận phần lớn đều là xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện, người thật sự có dính líu với chuyện này giây phút này đều trầm mặc.
Đặc biệt là thành viên của tổ chức Quốc Vương, khi thấy mặt của cái đầu đó thì mí mắt co giật.
Bởi vì bọn họ nhận ra được, đó đúng là một trong những Quốc Vương của tổ chức.
Tin Dương Gian săn giết Quốc Vương đang lan nhanh, chưa tới mười phút, người có chút thực lực trong giới linh dị đều biết chuyện này.
“Dương Gian chơi chiêu giết gà dọa khỉ hay thật, vừa khiến Quốc Vương khác biết tổng bộ có thực lực săn giết bọn họ, vừa có thể đánh ra khí thế, ổn định lòng người. Lúc trước nhiều người cảm thấy tổ chức Quốc Vương nắm chắc thắng lợi, nhưng tùy theo tin Dương Gian săn giết Quốc Vương thành công lan truyền ra, thắng thua của trận chiến đấu này lại trở nên mơ hồ mông lung. Dương Gian thật sự là trí dũng song toàn, không thể khinh thường. Có điều, kế này tuy diệu nhưng hơi khiếm khuyết, nếu có thể lấy người này làm mồi, bao vây đánh viện binh, mai phục giết thêm vài vị Quốc Vương thì càng tuyệt. Cùng lúc đó tổ chức Quốc Vương sẽ sinh lòng sợ sệt, kế hoạch thuyền của Noah tự sụp đổ.”
Một vị cư dân mạng tên là ‘Ta có một kế’ lại bình phẩm thời sự.
“Giết hay lắm, Quốc Vương gì đó chỉ là đồ thua cuộc, hôm nay có thể giết một người của nó, ngày mai diệt cả cặp. Hôm nào ta cũng đi nước ngoài dạo một vòng, giết một Quốc Vương cho các ngươi nhìn xem.”
Cư dân mạng có nick ‘Diệp sư phụ của thành phố Đại Hải’ ngôn ngữ kiêu ngạo, công khai biểu thị muốn đối phó Quốc Vương.
Có nhiều người lục tục tỏ vẻ sẽ đấu với tổ chức Quốc Vương tới cùng, ít nhất phải săn giết một thành viên của đối phương, khí thế thoáng chốc tăng vọt lên.
Tin tức giờ phút này truyền đến bên tổng bộ.
Tào Diên Hoa nhìn thấy tin này thì cũng ngạc nhiên, sau đó lộ ra vừa mừng vừa sợ, thân là phó bộ trưởng hắn rất rõ ràng Dương Gian chơi chiêu này quan trọng cỡ nào. Sau khi bị tuyên chiến đối phương lập tức mất một vị Quốc Vương, điều này nghĩa là tất cả kế hoạch của đối phương đều bị rối loạn, giảm bớt áp lực cho tổng bộ rất nhiều.
Thế cục đang chuyển biến tốt đẹp.
“Tuy rằng hành động rất lỗ mãng, nhưng đòn này đánh đau đối phương, trong bài viết nói đối phương chẳng những bị săn giết một vị Quốc Vương, toàn bộ trang viên khủng bố cũng biến mất theo, trên cơ bản là hủy diệt một thế lực người ngự quỷ hàng đầu bên đối phương.”
Tào Diên Hoa kích động nhưng không quên chính mình nên làm cái gì, hắn lập tức sai nhân viên công tác báo tin này cho đội trưởng khác.
Không cần Tào Diên Hoa cố ý gửi tin, các đội trưởng đều thấy bài đăng trên trang web người ngự quỷ.
“Đúng là phong cách của Dương Gian, không cho kẻ địch có cơ hội chuẩn bị và thở dốc, không điều động đội trưởng khác vẫn có thể săn giết một vị Quốc Vương của đối phương, thứ tiết lộ sau chuyện này khiến người suy nghĩ sâu xa. Hiện tại tổ chức Quốc Vương không lên tiếng thanh minh ngay, xem ra rất e ngại Dương Gian.”
Liễu Tam nhìn tin tức trên điện thoại di động, khóe miệng lộ ra một chút ý cười, nhưng nụ cười cực lạnh, bởi vì hắn vẫn thù hận tổ chức Quốc Vương.
Chết một Quốc Vương chẳng là gì, hắn muốn tự tay huỷ diệt tổ chức này, bởi vì đồng đội của mình đã bị bọn họ mưu hại, không thể không báo mối thù này.
Mà ở thành phố Okawa, Lý Nhạc Bình nhìn thấy tin tức như thế vẫn mặt không cảm xúc: “Khó trách khiến tất cả đội trưởng đều đừng nhúc nhích lung tung, thì ra là Dương Gian muốn tự mình làm việc, không muốn trong nước có sai sót gì. Nhưng dường như ta bị người của tổ chức Quốc Vương bỏ quên, không đến tập kích ta.”
“Thành công săn giết một vị Quốc Vương? Dương Gian không có khiến người thất vọng, nhưng thù của ta vẫn còn.”
Thành phố Ohara, Hà Ngân Nhi cắn răng nói, nàng bị tập kích, nhưng không phải nàng bị tổn thương mà là ông chủ Lưu của thị trấn Thái Bình.
Ông chủ Lưu tuổi rất lớn, bây giờ bị linh dị tổn thương, ảnh hưởng trạng huống của bản thân, có lẽ sẽ rút ngắn thời gian sống.
“Lần này tham gia chiến đấu ta muốn mang theo tất cả linh vị, cho những tên chết tiệt kia nhìn xem người thị trấn Thái Bình chiêu hồn thì đáng sợ cỡ nào. Trong thời kỳ đặc biệt ta cũng không cần giữ gìn gì nữa, dùng hết vật trung gian thì sau này tìm cái mới.”
Hà Ngân Nhi lần này liều mạng, định chủ động chờ đợi Dương Gian kêu gọi, chuẩn bị đi đánh một trận với tổ chức Quốc Vương.
“Chết hay lắm.”
Tào Dương xem tin tức thì phát ra một tiếng cười nhạt, hắn ẩn giấu trong bóng tối như dã thú bị thương đang liếm láp vết thương, chờ giây phút bị kêu, hắn biết hành động của Dương Gian chỉ mới bắt đầu, sẽ không kết thúc nhanh như vậy, hắn chỉ cần điều chỉnh tốt trạng thái, chờ cơ hội báo thù.
Nhưng Vương Sát Linh ở thành phố Daito trông thấy tin tức này thì tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Lâm Bắc ở bên cạnh hỏi:
“Ngươi nghĩ thế nào?”
“Trước khi khai chiến, có lẽ Dương Gian sẽ giải quyết ta trước.” Vương Sát Linh buông xuống di động, sắc mặt bình tĩnh nói.
Lâm Bắc nói:
“Có cơ hội bù đắp, tai nạn lớn ngập đầu, ngươi kiếm được thành tích chiến đấu thì chuyện ngươi trộm Quỷ Chết Đói có lẽ sẽ được tha thứ, có chết thì chết trong tay người khác còn hơn chết trong tay người mình, ngươi phải suy nghĩ cho mai sau.”
“Mai sau? Ngươi có ý gì.” Vương Sát Linh hỏi.
Lâm Bắc nói:
“Đời thứ bốn nhà họ Vương có lẽ sẽ sinh ra trong nửa năm tới, nguyền rủa của nhà họ Vương các ngươi tiếp tục rồi, đây là tình báo mới nhận từ tổng bộ, nàng mang thai.”
Vương Sát Linh sắc mặt thay đổi, tiếp đó lập tức ý thức được cái gì, bỗng nhiên đứng lên nói: “Ta rõ ràng cảnh cáo rồi, chết tiệt! Ta đi giết ả ngày, nguyền rủa đến chỗ ta là đủ rồi, không thể tiếp tục truyền xuống.”
“Nỡ xuống tay không? Đó là người đàn bà và con của ngươi, có lẽ ngươi không có nhiều tình cảm, nhưng đứa trẻ đó gánh số phận đời thứ bốn nhà họ Vương, ngươi đã không có cơ hội sinh thêm một đứa.” Lâm Bắc sờ đầu trọc cười nói.
Vương Sát Linh ngừng bước chân.
Lâm Bắc khuyên nhủ:
“Đừng làm lộn xộn nữa, ngẫm nghĩ lại chuyện kế tiếp đi, nó quan hệ tới sống còn của mọi người. Nếu để kế hoạch của tổ chức Quốc Vương thực hành thì thành phố Daito đều tiêu đời, ngươi căn bản không cần rối rắm lựa chọn hiện tại. Nếu số phận muốn nguyền rủa tiếp tục truyền xuống thì ngươi cũng không ngăn nổi, đúng không nào?”
“Dương Gian lần này săn giết thành công, tin tưởng rất nhanh hắn sẽ triệu tập đội trưởng chuẩn bị kiềm chế ngược kế hoạch thuyền của Noah, nếu ngươi còn chút gan dám làm dám chịu thì hãy cùng ta hưởng ứng kêu gọi, gác lại mấy việc linh tinh này, đừng rối rắm làm gì.”
Vương Sát Linh vẫn trầm mặc, hắn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Nửa ngày sau, hắn mới nâng gọng kính đáp:
“Ta hiểu.”