Khi sinh mệnh của Mã Quân sắp đến điểm cuối thì trông thấy Dương Gian đứng ở trước mắt.
“Dương, Dương Gian? Là ta sản sinh ảo giác sao?” Mã Quân nhận ra người trước mắt này, hắn ý thức mơ hồ, cảm thấy chính mình nhìn lầm.
Nhưng giây sau, những Quỷ Thủ cháy đen từ bốn phương tám hướng xuất hiện, phủ lên người của Mã Quân.
Hơi thở âm u lạnh lẽo bao phủ, ác quỷ thức tỉnh tạm giảm xuống.
“Trong thân thể của ngươi có ba con quỷ, ta chỉ áp chế một con quỷ của ngươi, khiến ngươi không nhanh chóng chết vì ác quỷ thức tỉnh, nhưng cân bằng linh dị của ngươi đã bị phá vỡ, muốn cứu ngươi còn cần dùng biện pháp khác.” Ánh mắt của Dương Gian bình tĩnh mở miệng nói.
Quỷ Thủ áp chế không chỉ có thể giết người, cũng có thể cứu người.
Đau đớn giảm bớt nhiều, ý thức của Mã Quân tỉnh táo một chút, hắn cử động nhưng phát hiện thân thể bị trói buộc gắt gao, không thể động đậy: “Ngươi là Quỷ Nhãn Dương Gian? Xin lỗi, ta vừa rồi cho rằng nhìn lầm, thật sự không ngờ ngươi chi viện nhanh vậy, xem ra lựa chọn của ta là đúng.”
“Tạm mặc kệ ta đi, kẻ địch bị ta nhốt ở đây, hãy tìm ra và giết hết bọn chúng. Nhưng ngươi phải đặc biệt cẩn thận một người, người kia đội mũ cao bồi, cầm một cây súng săn hai nòng cũ kỹ.”
Dương Gian nói:
“Đã quá muộn, kẻ địch đã chạy, cứu ngươi trước quan trọng hơn.”
Hiện tại hắn đã cảm giác được, đối phương săn giết Mã Quân xong đã rời khỏi thành phố Đại Phúc.
Thủ đoạn trước khi chết của Mã Quân không mang đến hiệu quả như đã nghĩ.
Mã Quân giật nảy mình, theo sau hắn cảm ứng thế giới Quỷ Vực, phát hiện người công kích mình quả nhiên đã mất.
Mã Quân nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không đúng:
“Đợi đã, không thích hợp, ta rõ ràng mới bị tấn công, theo lý thuyết đối phương không thể nào đi nhanh vậy mới đúng.”
Dương Gian cũng không che giấu nói thẳng: “Ngươi đã chết năm phút đồng hồ, ta dùng linh dị ảnh hưởng thời gian của khu vực này, cứu ngươi sống lại. Kẻ địch thừa dịp chạy trốn trong năm phút sau khi ngươi chết chẳng có gì lạ, ta không chi viện nhanh như ngươi mong muốn.”
“Ta đã chết năm phút đồng hồ? Không nhầm chứ.”
Mã Quân mở to mắt, rất khiếp sợ, nhưng càng khiến hắn cảm thấy khó tin là, chính mình đã chết năm phút mà còn có thể được cứu sống.
Ảnh hưởng thời gian, sửa đổi sống chết, đây là thực lực của đội trưởng chấp pháp của tổng bộ sao?
Dương Gian nói:
“Đừng quá bất ngờ, nhiều linh dị đáng sợ đều có thể reset thời gian, ngươi lo cho tình huống của mình trước đi, Quỷ Thủ của ta không thể nào luôn áp chế linh dị trong thân thể của ngươi, nhiều nhất là qua nửa tiếng ngươi vẫn chết vào ác quỷ thức tỉnh.”
“Ta biết, xem ra ta chết chắc rồi.” Mã Quân thay đổi sắc mặt, nói ra tình huống bị trúng đạn của mình.
“Kẻ tên Simon một phát súng bắn một con ác quỷ vào trong thân thể của ta, khiến ta mất cân bằng linh dị, nên mới biến thành bộ dạng này.”
Dương Gian ngẫm nghĩ nói:
“Thì ra là như vậy, còn tưởng đâu ngươi bị đánh đến ác quỷ thức tỉnh, thì ra là bị ép ác quỷ thức tỉnh, thủ đoạn của đối phương độc ác thật, dùng quỷ làm đầu đạn, nếu bị bắn trúng thì sức mạnh linh dị sẽ mất cân bằng, dù là đội trưởng nếu bị bắn trúng vẫn tiêu đời, dù không chết e rằng sẽ mất năng lực hành động ngay.”
Phải công nhận người nước ngoài gian thật, chế tạo ra món vũ khí linh dị như vậy.
Mã Quân nói:
“Dương Gian, ta không sống được bao lâu, không cần quản ta, ngươi nên đi thành phố khác chi viện. Hành động này của tổ chức Quốc Vương tuyệt đối không phải nhằm vào một mình ta, khẳng định còn có người phụ trách khác bị tập kích.”
“Điều ngươi nói thì ta cũng biết, nhưng đã dùng reset mà bỏ ngươi lại đây khiến ngươi tự sinh tự diệt thì rất đáng tiếc, nếu cứu người thì phải cứu cho trót.”
Dương Gian nhớ đến một thứ, vũng nước lan tràn dưới chân của hắn, sau đó một cánh tay trắng bệch thò ra từ vũng nước.
Cánh tay trắng bệch đưa qua một bao thuốc đông y.
Dương Gian nhận lấy, cánh tay trắng bệch rút vào vũng nước biến mất tăm.
“Ông chủ hiệu thuốc tổng cộng cho ta ba gói thuốc đông y, có thể chậm lại ác quỷ thức tỉnh, một gói đã cứu Lưu Kỳ trong thị trấn Bạch Thủy, đây là gói thứ hai.”
Tuy luyến tiếc nhưng Dương Gian vẫn nhét gói thuốc đông y vào miệng của Mã Quân.
Dương Gian nói:
“Ăn nó, có thể làm chậm lại ác quỷ thức tỉnh của ngươi, nhưng ta không chắc nó có thể bảo vệ ngươi bao lâu.”
Nghe lời này, Mã Quân không có phản kháng, thậm chí không xé mở giấy gói, cứng rắn nuốt trọn gói thuốc đông y.
Quả nhiên, chuyện khó tin lại phát sinh, tình huống ác quỷ thức tỉnh trong thân thể của Mã Quân đang nhanh chóng biến mất, có một luồng sức mạnh linh dị càng đáng sợ vuốt xuống xao động thức tỉnh.
Chắc là bao thuốc đông y quái dị đang phát huy tác dụng.
Nhưng Mã Quân cũng có thể rõ ràng cảm giác sức mạnh linh dị áp chế ác quỷ thức tỉnh này có giới hạn, tùy theo thời gian trôi qua sẽ từ từ tiêu hao, nếu không nghĩ biện pháp giải quyết ác quỷ thức tỉnh sớm thì hắn vẫn sẽ chết.
Dương Gian trông thấy Mã Quân có vẻ đã ổn mới rút Quỷ Thủ về:
“Coi như ngươi may mắn, ngươi là người phụ trách đầu tiên bị tấn công, người phụ trách sau sẽ không may mắn như vậy.”
Thuốc đông y quý giá như vậy Dương Gian chỉ còn sót lại một gói, không thể tùy ý sử dụng nữa.
“Cảm ơn ngươi.”
Mã Quân đứng lên, cảm giác trạng thái của mình chuyển biến tốt đẹp, vô cùng cảm kích Dương Gian.
Dương Gian nói tiếp: “Ta đã khiến Lý Quân và Liễu Tam đến thành phố Đại Phúc, điều này ngươi hiệp trợ bọn họ là được. Thành phố Đại Phúc có thể là một cái cảng để thuyền u linh lên bờ, phải hết sức cẩn thận người của tổ chức Quốc Vương xâm nhập, ta phải đi, không có thời gian ở đây nói chuyện với ngươi. Hãy giữ kín tình báo ngươi sống lại, khiến người khác biết càng muộn càng tốt, tốt nhất là giả chết mấy ngày.”
Nếu người của tổ chức Quốc Vương đã chuồn đi thì Dương Gian đợi ở chỗ này cũng không có ý nghĩa.
Dương Gian để lại mấy câu này rồi rời đi.
“Giả chết mấy ngày? Vậy chẳng phải là ngày mai ta không thể đúng giờ đi làm tan ca?”
Mã Quân nhíu mày, cảm giác có chút khó xử, dường như không mấy vui sướng với việc mình chết rồi sống lại.
Cùng lúc đó, Lý Quân và Liễu Tam vốn chạy tới bỗng thay đổi hành trình sang hướng khác.
“Lý Quân, chúng ta nên đi thành phố Đại Phúc, bên kia đã truyền đến tin tức người phụ trách Mã Quân bị tấn công, lúc này thay đổi hành trình rất không sáng suốt.” Liễu Tam đang khuyên nhủ, hiện tại hắn chỉ là người giấy không cách nào ngăn trở Lý Quân, chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo.
“Đối phương giết Mã Quân xong đã rời đi, có đến thành phố Đại Phúc cũng vồ hụt, phải giữa đường chặn đứng bọn họ mới có thể ngăn cản âm mưu của đối phương. Ta có cảm ứng ở phương hướng đó, nếu đuổi theo nhất định có thu hoạch.”
Lý Quân khuôn mặt u ám, hắn nhìn chăm chú vào phương xa, giống như trông thấy kẻ địch.
“Ngươi phán đoán có chút đạo lý, nhưng lỡ như kẻ địch còn ở lại thành phố Đại Phúc thì sao?” Liễu Tam lắc đầu nói: “A Hồng, ngươi nên cố khuyên can Lý Quân.”
“Liễu Tam, ngươi nên tin vào phán đoán của Lý Quân, hắn khống chế quỷ của Trần Kiều Dương, xem như Người Chăn Quỷ mới, cảm giác linh dị rất nhạy bén, hẳn là không sai được.”
A Hồng nói, chẳng những không khuyên, ngược lại tin tưởng phán đoán của Lý Quân.
“Dù vậy thì lỡ như thật sự đụng phải kẻ địch, thực lực của chúng ta không bằng người ta. Bây giờ ta chỉ là người giấy, phát huy ra sức mạnh linh dị hữu hạn.” Liễu Tam nói: “Ta không muốn bởi vì điều này liên lụy các ngươi, cho nên ta kiến nghị hãy chậm lại một chút, ít nhất chờ thêm một vị đội trưởng hiệp trợ, hoặc là chờ bản thể của ta lại đây.”
“Không đợi kịp, hơn nữa tất cả đội trưởng đều có việc cần làm của mình, cầu viện tương đương tăng thêm áp lực cho đồng đội, rất nhiều nguy hiểm chúng ta phải tự mình đối mặt.”
Lý Quân từ chối ý tốt của Liễu Tam, hiện tại hắn khó khăn lắm mới cảm giác được vị trí của kẻ địch, không định từ bỏ như vậy.