Hà Long nuốt nước miếng, cảm giác hô hấp đều ngừng, thân thể đều giống như mất đi tri giác, lúc này đừng nói chạy trốn, muốn nhúc nhích cũng vô cùng khó khăn.
Vệ sĩ ở bên cạnh cũng thế, có vệ sĩ khác tố chất tâm lý chẳng bằng hắn, lúc này hai chân mềm nhũn ngồi bệch xuống đất.
“Lá gan của ngươi nhỏ hơn ta nghĩ.” Một giọng nói quen thuộc vang lên, nơi phát ra âm thanh dường như là cô gái kỳ lạ mặc áo cưới màu đỏ kia.
“Hà, Hà Nguyệt Liên? Em . . . em gái?”
Hà Long nghe thấy âm thanh này dường như tỉnh hồn, nói chuyện hơi lắp bắp nhưng không phải vì sợ mà là khó tin.
Hắn nhớ kỹ Hà Nguyệt Liên đã đi thành phố Đại Xương tìm Dương Gian, tuy giữa chừng có liên lạc một, hai lần với hắn, nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì, Hà Nguyệt Liên về sau đều sẽ không trở về thành phố Đại Áo.
“Là ta.” Hà Nguyệt Liên không có che giấu, thoải mái thừa nhận.
“Thật sự là em gái? Sao biến thành bộ dạng này vậy?” Hà Long sửng sốt, cũng rất bất an, bởi vì hắn lo lắng Hà Nguyệt Liên là trở về tính sổ.
Lúc trước quan hệ của Hà Long và Hà Nguyệt Liên không được tốt lắm.
Hà Nguyệt Liên nói: “Đây là việc của ta, không liên quan gì tới ngươi, ngươi không phải người của giới linh dị, biết quá nhiều không tốt cho ngươi. Ta trở về vì đối phó vài người, còn với ngươi chẳng qua là tiện thể lên tiếng chào, ta nên đi.”
Nàng phát hiện khi gặp lại Hà Long thì nhiều ý tưởng trong lòng đã biến mất.
Bởi vì hiện tại nàng là người ngự quỷ hàng đầu, Hà Long chỉ là một người bình thường.
Thân phận chênh lệch lớn khiến Hà Nguyệt Liên buông xuống nhiều khúc mắc ngày xưa.
Cùng với ánh đèn nhấp nháy lúc sáng lúc tối, Hà Nguyệt Liên biến mất.
Trông thấy Hà Nguyệt Liên rời đi, Hà Long thế này mới thở phào một hơi, tảng đá treo trong lòng được thả xuống.
Nếu Hà Nguyệt Liên thật sự muốn ra tay giết chết hắn thì hắn không có một chút năng lực phản kháng.
Hà Long thầm mừng lúc trước làm việc không tuyệt tình, còn chừa một đường, nếu không thì hôm nay em gái sẽ tiêu diệt hắn luôn.
“Đợi đã, vừa rồi nàng nói quay về đối phó vài người? Thành phố Đại Áo còn có người ngự quỷ khác?”
Hà Long tái mặt nói:
“Không do dự nữa, đi mau, đi nhà an toàn, nơi này không an toàn, vừa rồi người kia là em gái của ta, Hà Nguyệt Liên, nàng đến để nhắc nhở ta nơi này nguy hiểm. Chuyện hôm nay phải giữ bí mật cho ta, để nó rục trong bụng, dám nói ra thì đừng trách Hà Long này không nói chuyện tình cảm.”
Hà Long vội vàng rời khỏi đây như chạy trốn, quyết định rời xa trung tâm thành phố Đại Áo, trốn ở nơi hẻo lánh.
Hà Nguyệt Liên biến mất nhưng không ra khỏi thành phố Đại Áo, nàng thấy một góc khác trong thành phố.
Giờ phút này, mấy người hơi thở quái dị bước chân bỗng nhiên dừng lại, nhìn chăm chú vào Hà Nguyệt Liên đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.
Bọn họ là người ngự quỷ của tổ chức Quốc Vương, lần này đến thành phố Đại Áo là muốn nhìn xem tòa thành phố này có một người phụ trách mới nhậm chức không, nếu có thì thuận tay xử lý.
Không ngờ vừa điều tra rõ chuẩn bị rút lui thì gặp phải chuyện như vậy.
“Ngươi là ai?” Một vị người đàn ông nhỏ giọng quát.
Hắn chưa từng gặp Hà Nguyệt Liên, hoàn toàn không biết gì về người trước mắt, nhưng điều duy nhất hắn có thể khẳng định là người phụ nữ ở trước mắt này là một vị người ngự quỷ, hơn nữa rất dữ.
“Ta là một người phụ trách của thành phố Đại Áo.” Hà Nguyệt Liên chậm rãi mở miệng.
Nàng cũng không có nói dối, bởi vì Dương Gian từng hứa chỉ cần nàng gia nhập tổng bộ sẽ cho làm một người phụ trách.
Bây giờ là ngày đầu tiên Hà Nguyệt Liên nhậm chức.
Mấy người khác liếc nhau, dứt khoát ra tay.
Nhưng bọn họ lầm một điều, Hà Nguyệt Liên không chỉ là người phụ trách, còn là đội trưởng của tổng bộ, hơn nữa có được sức mạnh linh dị là Quỷ Họa hoàn chỉnh.
Chỉ riêng mười giây sau.
Một bức tranh sơn dầu đặc biệt yên lặng nằm trên đường cái.
Tranh sơn dầu vẽ khuôn mặt kinh khủng mà lại tuyệt vọng của mấy người kia, bối cảnh là con đường vừa rồi.
“Người ngự quỷ cũng không khó giết.” Hà Nguyệt Liên xoay người rời khỏi, tranh sơn dầu ở dưới đất cũng biến mất.
Nàng cảm thấy người ngự quỷ lúc trước khiến người bình thường cảm thấy hoảng sợ dường như cũng rất yếu ớt, chạm nhẹ đã chết.
Hà Nguyệt Liên vẫn chưa hoàn toàn ý thức được, nàng khống chế sức mạnh linh dị rốt cuộc đáng sợ tới mức nào.
Hà Nguyệt Liên chậm rãi đấu với người ngự quỷ càng nhiều thì sẽ rất nhanh tìm được định vị của mình, đến lúc ấy nàng sẽ biết chính mình đã đứng ở tầng cao nhất giới linh dị, toàn cầu không có vài người ngự quỷ đáng để nàng để ý.
Hà Nguyệt Liên đoàn diệt một tiểu đội, đội trưởng khác cũng không có nhàn rỗi.
Vương Sát Linh tổ đội với Lục Chí Văn, một đường tìm tòi, bọn họ khá may mắn, lục tục giết hơn mười người ngự quỷ của tổ chức Quốc Vương, vài người dường như là thành viên trung tâm của tổ chức Quốc Vương, thực lực không tệ.
Nhưng đối diện hai đội trưởng tổ đội, miễn không phải là Quốc Vương mang đội, đụng tới bọn họ đều là nháy mắt đoàn diệt, không có khả năng khác.
“Dương Gian lần này phản kích rất kịp thời, nếu để một người phụ trách của những thành phố này bị người khác trong một đêm giết sạch, đến lúc đó rất rắc rối.” Vương Sát Linh đứng trước một tòa cao ốc nói chuyện với Lục Chí Văn.
Trong tòa nhà này đang truyền ra tiếng hét thê thảm.
Hai cụ già khủng bố lang thang trong tòa nhà, tập kích mỗi một vị người ngự quỷ.
Vương Sát Linh căn bản không cần ra tay, chỉ cần đứng ở nơi đó phát lệnh là ông bà nội của hắn sẽ làm hết mọi thứ cho hắn.
“Đối phương hành động rầm rộ như vậy chắc chắn sẽ có vài Quốc Vương tham dự, nếu không thì nhiều người ngự quỷ như vậy không thể kiềm chế. Tìm ra Quốc Vương và xử lý mới xem như tối nay thắng hoàn toàn.” Lục Chí Văn bình tĩnh nói.
Vương Sát Linh nói: “Đối phương không thể nào mất thời gian đấu với chúng ta, dù gặp gỡ cũng sẽ bỏ chạy, bây giờ chưa phải lúc đội trưởng và Quốc Vương đánh nhau. Đối phương có ưu thế rất lớn, sẽ không chính thức cá chết lưới rách với chúng ta.”
Lục Chí Văn nói:
“Cho nên mới cần chặn giết bọn họ.”
“Cũng đúng, thử xem sao.”
Vương Sát Linh nghe tiếng hét trong tòa nhà đã ngừng, biết nơi này đã bị thanh lý gần xong, dọn dẹp sơ rồi chuẩn bị chạy tới nơi tiếp theo.