“Charlie, nếu như ngươi đại diện cho tổ chức quốc vương thì ngươi nên quản giáo tốt thuộc hạ của ngươi, bây giờ vẫn chưa phải là lúc hắn lên tiếng.”
“Charlie không thể đại diện hết tất cả chúng tôi.” Quốc vương lạ mặt lên tiếng.
Dương Gian nói: “Thì ra là vậy, ngươi không đại diện được cho tổ chức quốc vương, vậy thì cuộc nói chuyện này sẽ không còn ý nghĩa, chúng ta cũng không cần thiết phải tiếp tục cuộc nói chuyện này, đợi tới khi nào ngươi trở thành lão đại của tổ chức quốc vương thì hãy tới liên hệ ta cũng không muộn, lúc đó ta sẽ rất vui mà cùng ngươi tiếp tục đề tài của ngày hôm nay.”
Sắc mặt của Charlie lúc này vô cùng khó coi, hắn không có nổi giận trước mặt Dương Gian, mà nhìn chằm vào người lên tiếng lúc nãy: “Xin làm ơn, hãy im cái miệng lại cho ta? Cho dù là mười phút cũng được, để ta có thể nói xong mọi việc, đừng ngắt đoạn chúng tôi khi đang tiến hành cuộc họp, đây là cảnh cáo, không được có lần sau.”
“Quả nhiên, trong nội bộ tổ chức quốc vương cũng có nhiều mâu thuẫn.” Lục Chí Văn thấy thế trong lòng suy nghĩ.
Người giấy Liễu Tam không nhịn được đã cười mỉm một cái, hắn biết Dương Gian đang cố tính gây chia rẽ mâu thuẫn cho đối phương, nhưng hắn cũng rất hy vọng nhìn thấy phát sinh cảnh này.
Quốc vương lạ mặt đó cũng không trả lời Charlie, mà đang dồn nén cơn giận, nhưng món nợ này hình như sẽ tính lên người của Dương Gian, chỉ thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào Dương Gian, đang rất muốn xé Dương Gian ra thành nhiều mảnh.
Đáng tiếc ánh mắt không thế giết người được, huống chi còn cách bởi một dây mạng. Sắc mặt của Dương Gian bình tĩnh, không chút động lòng.
Charlie lại mở miệng nói: “Thật xin lỗi, ông Dương, ta nghĩ cuộc nói chuyện giữa chúng ta nên tiếp tục, không nên bị quấy rối một chút thì đã dễ dàng kết thúc, bởi vì không ai có thể khẳng định lần sau chúng ta còn sống mà ngồi đây không, trao đổi ngang hàng, không phải sao? Cho nên chúng ta nên trân trọng cơ hội lần này.”
“Cũng là câu nói đó, ta từ chối ngưng chiến, và ta rất có lòng tin giải quyết hết tổ chức quốc vương các ngươi, ngăn cản kế hoạch thuyền cứu nạn của các ngươi, nếu như ngươi còn muốn nói hòa thì ta khuyên ngươi nên bỏ cuộc, việc này đã không thể xoay chuyển được nữa.” Dương Gian vẫn thái độ kiên định nói.
Lục Chí Văn đứng bên cạnh nói: “Cuộc chiến này là do các ngươi khơi lên trước, người của tổ chức quốc vương đã liên thủ giết chết một đội trưởng của chúng tôi, nếu muốn nói hòa thì ít nhất cũng phải cho chúng tôi thấy được thành ý của các ngươi, nếu như người của tổ chức quốc vương có thể giao ra kẻ giết người, và hủy bỏ kế hoạch thuyền cứu nạn, thì ta đồng ý thuyết phục Dương Gian ngừng chiến với tổ chức quốc vương các ngươi.”
Rõ ràng là lúc này Lục Chi Văn và Dương Gian đang kẻ xướng người hoạ.
Dương Gian phải duy trì được lòng tin và thế mạnh tuyệt đối, và Lục Chí Văn lại lợi dụng lòng tin và thế mạnh của Dương Gian để dành chút lợi ích.
Không có lợi ích mà muốn ngừng chiến sao? Nằm mơ đi.
Ánh mắt của Charlie chuyển động nhẹ, sau đó nói: “Thật xin lỗi, thật ra đội trưởng Trương Chuẩn mất là một tai nạn, hắn luôn điều tra tổ chức của chúng tôi, đồng thời đã giết mấy thành viên quan trọng của chúng tôi, dưới tình hình chưa tiết lộ thân phận, chúng tôi đã lỡ tay giết chết hắn, tại đây ta cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối, mọi thứ đều là hiểu lầm, và hôm nay ta đồng ý xóa bỏ hiểu lầm này.”
Hiểu lầm?
Dương Gian cười lạnh lùng: “Bây giờ đánh không thắng chúng tôi thì nói là hiểu lầm, lúc trước các ngươi không phải là thái độ này, cho nên không có gì để nói cả, đám quốc vương còn lại các ngươi hãy đợi đấy, chỉ cần vài ngày nữa thì các ngươi sẽ hối hận đã khởi động cuộc chiến không cần thiết khởi động này.”
“Ông Dương, ngươi hãy bình tĩnh trước, ta nghĩ chúng ta còn có thể xoa dịu được, ta nghĩ ngươi cũng không muốn nhìn thấy từng đội trưởng của các ngươi chết đi.”
“Trong một cuộc chiến không cần thiết, có thể cuối cùng ngươi sẽ thắng, nhưng ngươi cũng khó có thể gánh chịu được cái giá phải trả.” Charlie bình tĩnh nói.
“Có thể cái giá sau khi giết chết các ngươi mà phải gánh lại nhỏ hơn trong tưởng tượng của ta.” Dương Gian lạnh lùng nói.
Charlie nói: “Xem ra ông Dương vẫn chưa có hồi phục bình tĩnh, vẫn còn đang giận chuyện tối qua, nếu đã thế, vậy ta cho ông Dương thời gian ba ngày để bình tĩnh, sau ba ngày chúng ta tiếp tục cuộc trò chuyện tại đây, ngươi thấy sao?”
Lục Chí Văn ở bên cạnh lập tức nói: “Ta cảm thấy hai bên chúng ta cũng nên bình tĩnh, ba ngày sau cũng là thời gian này chúng ta lại nói chuyện với nhau, có thể lúc đó các ngươi sẽ hiểu ra rất nhiều chuyện.”
Dương Gian nhíu mày không lên tiếng.
Charlie gật đầu, xoay qua tắt màn hình.
Màn hình vừa tắt.
Người giấy Liễu Tam lắc đầu nói: “Đối phương rất gian xảo, không muốn bỏ ra bất kỳ giá nào, chỉ muốn kéo dài thời gian, quả nhiên nói hòa chỉ là một cú lừa.”
“Đây cũng là chuyện trong dự đoán.” Lục Chí Văn bình tĩnh nói: “Dương Gian, ngươi có suy nghĩ gì?”
“Không có suy nghĩ gì, đối phương hình như cũng đã chuẩn bị giao đấu với chúng ta, chỉ là thời gian quá gấp, bây giờ họ vẫn chưa hiểu rõ bài cuối của chúng ta, cho nên không dám tiếp tục đánh tiếp, cho nên mới muốn xoa dịu vài ngày, xem tình hình bên chúng ta.” Dương Gian nói, sau đó hắn lại nghiêm túc nói: “Ta nghĩ nên ra tay trước, tạo áp lực cho đối phương.”
“Hiện giờ khí thế của đối phương đã không nhiều, chỉ cần áp lực của chúng ta tạo đủ lớn, thì nội bộ trong tổ chức quốc vương sẽ xảy ra vấn đề lớn, thế lực kết cấu của họ rất phức tạp, không đơn giản như chúng ta, cho nên mức độ đoàn kết cũng không bằng chúng ta, tình hình cuộc họp lúc nãy là chứng minh tốt nhất.”