Trong bóng tối, Dương Gian cùng Diệp Chân hợp sức đối kháng vô số linh dị hung hiểm ở xung quanh.
Hai người ngự quỷ hàng đầu giới linh dị một khi buông xuống thành kiến, chủ động phối hợp hành động thì sinh ra hiệu quả tốt hơn trong tưởng tượng nhiều. Lúc trước hai người đánh một mình còn có rủi ro bị mệt chết, nhưng hiện tại tùy theo hai người hợp sức dần có thể ngăn chặn nguy hiểm từ bốn phía.
Số lần Dương Gian reset giảm bớt nhiều, vết thương linh dị để lại trên người Diệp Chân dần biến mất theo sức mạnh của Quỷ Chết Thay.
Cảm thụ được trạng thái dần tốt lên, hai người thế này mới thở ra.
"Ta đã sớm nói rồi, chúng ta nếu hợp sức thì trên đời không có thứ gì có thể uy hiếp đến an toàn của hai chúng ta.” Diệp Chân giờ phút này cười lớn nói, hắn lại lần nữa khôi phục tự tin, tinh thần phơi phới, chật vật và rủ rũ đều biến đi hết.
Vẻ mặt của Dương Gian vẫn nghiêm túc nói:
"Hiện tại vui vẻ còn quá sớm, chúng ta hợp sức đúng là có thể chống cự hung hiểm xung quanh, nhưng tình huống trên thuyền u linh tệ hơn dự đoán nhiều, quỷ trong khoang thuyền chưa bị thả ra hết. Từ lúc nãy đến bây giờ chắc ngươi cũng cảm giác được, tần suất quỷ tập kích chúng ta đang tăng thêm.”
“Chúng ta chờ đến khi tần suất bị tấn công giảm bớt mới xem như hoàn toàn vượt qua lần nguy hiểm này.”
"Ngươi chính là Dương Vô Địch, khi nào thì trở nên do dự thiếu quyết đoán như vậy, không giống tác phong của ngươi, lúc này ngươi hẳn là tự tin một ít mới đúng. Nên biết kẻ mạnh không sợ thất bại, chỉ sợ có trái tim yếu đuối, chỉ cần trong lòng là vô địch, cho dù thất bại một, hai lần cũng chẳng là gì.”
Diệp Chân nghiêm trang răn dạy, truyền thụ kiến thức vô dụng cho Dương Gian.
Dương Gian lười nói chuyện tiếp với Diệp Chân, miễn cho bị tư tưởng kỳ lạ của tên này đồng hóa, hắn không nhiều lời nữa, tập trung ứng đối hung hiểm ở xung quanh.
Mặc dù có Diệp Chân trợ giúp, nhưng hiện tại hắn cũng không thoải mái.
Trong bóng tối thăm thẳm tuôn ra ác quỷ giống như vô cùng vô tận, linh dị tập kích liên tiếp không ngừng, dao rựa trong tay hắn không biết tách rời bao nhiêu thân thể của ác quỷ, nhưng vô ích, ác quỷ sau khi bị tách rời không lặng yên quá lâu, chốc lát sau sẽ lại lần nữa thức tỉnh.
Mặc dù không thể hoàn toàn xem rõ ràng tình hình xung quanh, nhưng Dương Gian có thể cảm thụ được số lượng ác quỷ bốn phía không ngừng nhân lên.
"Nếu không phải ta lần lượt reset, thêm vào Diệp Chân lần lượt chết thay, có thể triệt tiêu linh dị tập kích trí mạng, đổi lại đội trưởng khác hoặc Quốc Vương khác tới, trong vòng một phút tuyệt đối sẽ chết bất đắc kỳ tử, căn bản không cách nào sống sót." Dương Gian thầm giật mình.
Tùy theo thời gian dần trôi, hai người hợp sức khổ sở chống chọi trong bóng tối, muốn chờ tới khi thuyền u linh khôi phục bình thường, lại xua tan bóng tối, nhưng hiện thực tàn khốc hơn trong tưởng tượng nhiều, hai người không chống chọi tới khi bóng tối tán đi, ngược lại đi tới tình trạng kiệt sức.
Cảm giác dần bị tiêu hao đến cạn kiệt đủ để một người nào khác cảm thấy tuyệt vọng.
Lúc này Diệp Chân không lạc quan như trước nữa, có lẽ hắn cảm giác được chính mình sẽ chết ở đây, bắt đầu trở nên trầm mặc. Tình huống của Dương Gian cũng xấp xỉ, tuy rằng cảm thấy chính mình còn có thể chống đỡ một khoảng thời gian, nhưng trong tình huống không thấy được hy vọng thì cố chống đỡ thật vô nghĩa.
“Trong tình huống không có biến cố gì thì ta và Diệp Chân sẽ bị tiêu hao chết ở chỗ này." Hiện giờ Dương Gian đã có một nhận tri tỉnh táo.
Diệp Chân lúc này lại lần nữa mở miệng: "Đợi ở chỗ này chỉ có một con đường chết, sao không hợp sức giết xuống thuyền đi? Có lẽ như vậy có thể tìm kiếm một cơ may sống."
"Ngươi suy nghĩ quá nhiều, hiện tại xuống thuyền sẽ chết càng thảm, nơi này cũng không là hiện thực, không có người biết lạc đường ở đây sẽ có kết quả thế nào, đi đặt cược vào chưa biết, ngược lại chẳng bằng tiếp tục ở đây chờ đợi tiếp, chỉ cần chịu đựng được, chúng ta liền có thể đợi đến lúc thuyền u linh quay về hiện thực.”
Dương Gian lập tức từ chối Diệp Chân, hắn cảm thấy ý tưởng này càng nguy hiểm.
Hiện tại nhảy xuống thuyền cầu sinh, tương đương bóp tắt cơ hội sống sót cuối cùng.
Ở trên thuyền còn có cơ may sống sót, nhảy xuống thuyền chết càng nhanh. Dương Gian từng rớt xuống nước biển kia, biết cảm giác đó, mà Diệp Chân may mắn không rớt xuống biển nên không thể biết hung hiểm của đại dương bên dưới thuyền u linh.
“Nhảy xuống thuyền không được, tiêu hao tại đây cũng tiêu đời, ài, ngẫm lại Diệp Chân này vô địch cả đời chẳng lẽ phải chôn vùi trên con thuyền rách nát này? Thật sự là rồng bay mắc kẹt chỗ nước cạn, hổ xuống đồng bằng.” Diệp Chân giờ phút này ngửa mặt lên trời thở dài, bộ dạng như anh hùng cùng đường.
Mắt Dương Gian lấp lóe, trong lòng luôn suy nghĩ biện pháp, thật ra hắn có không ít thủ đoạn có thể ứng phó tình huống trước mắt, bất đắc dĩ linh dị Quỷ Hồ bị phong tỏa, rất nhiều thủ đoạn đều mất đi hiệu lực, nếu không thì hắn thậm chí đều muốn hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng trực tiếp thả ra Quỷ Chết Đói, khiến Quỷ Chết Đói ăn sạch quỷ trên thuyền u linh.
Có lẽ cuối cùng sẽ nuôi ra một con Quỷ Chết Đói khủng bố vô cùng, nhưng ít ra Dương Gian biết quy luật giết người của Quỷ Chết Đói, có thể tránh né hung hiểm, dễ dàng hơn là nhiều lần chống cự linh dị tập kích như thế này.
Đang lúc hắn nghĩ ngợi lung tung.
Có lẽ là bọn họ chống đỡ đủ lâu, chờ tới khi sự biến đổi xuất hiện, có lẽ là may mắn xuất hiện kỳ tích.
Đột nhiên.
Vào giây phút này, động tĩnh trong bóng tối phía trước ngừng bặt, loại yên tĩnh này nhanh mà mãnh liệt khuếch tán ra bốn phía, mới vài giây, linh dị tập kích khủng bố liên tiếp ngừng lại.
Xung quanh nháy mắt rơi vào yên tĩnh giống như chết.
“Hưm?"
Biến đổi đó khiến Diệp Chân mới nâng kiếm dài lên bỗng chốc ngây ra một lúc, hắn rõ ràng nhìn thấy trong bóng tối có con ác quỷ nhào về phía chính mình, nhưng ở giữa không trung đã bị sức mạnh linh dị càng đáng sợ trói buộc, kéo ngược về, sau đó biến mất ở trong bóng tối không còn bất cứ động tĩnh gì.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Dương Gian đáp lại: "Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Vừa rồi tất cả ác quỷ đều ngừng linh dị tập kích, điều này rất khác thường, phải biết rằng ác quỷ theo dõi chúng ta thì sẽ không ngừng ngang việc tấn công, trừ phi ác quỷ rơi vào ngủ say, nhưng bóng tối xung quanh vẫn không tán đi, việc này chứng minh thuyền u linh cũng không có khôi phục bình thường."
"Bởi vậy, không phải thuyền u linh quấy nhiễu quỷ ở gần đó, là có thứ gì khác xuất hiện."
Diệp Chân trợn to mắt nói:
“Này này, Dương Vô Địch, ngươi đừng nói lời đáng sợ như vậy, chẳng lẽ tình huống vừa rồi còn chưa đủ hung hiểm sao?"
"Không rõ ràng, trời biết chiếc thuyền u linh này tích lũy bao nhiêu ác quỷ, tình huống bên trong phỏng chừng ngay cả người của tổ chức Quốc Vương đều không rõ ràng, giống như ta cũng không biết trong Quỷ Hồ của ta ngâm bao nhiêu ác quỷ, có đôi khi chờ nguy hiểm thật sự bị thả ra mới biết được.”