Hiện giờ tất cả đội trưởng của tổng bộ đều tụ tập ở thành phố Đại Hải.
Bọn họ đến rất nhanh, bởi vì mấy phút nữa thuyền u linh sẽ xuất hiện trong thành phố này, bọn họ không thể hành động chậm chạp.
Vừa tới thành phố Đại Hải, bọn họ liền phát hiện Diệp Chân đánh với người của tổ chức Quốc Vương, xem tình hình thì Diệp Chân chiếm ưu thế, một Quốc Vương bên đối phương bị đè xuống đất đánh, tuy sức chịu đựng cao nhưng ai đều nhìn ra chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, một chọi một thì đối phương nhất định sẽ bị Diệp Chân xử lý.
Cho nên bọn họ không ra tay, mà là ngủ đông ở xung quanh, định mai phục đánh viện binh, chờ xem có Quốc Vương khác tới chi viện không.
Nào ngờ không chờ Quốc Vương đến, mà là ba thành viên tiểu đội Quốc Vương tính chạy trốn.
Tuy năng lực của thành viên tiểu đội Quốc Vương cũng không yếu, thậm chí một tiểu đội phối hợp với nhau có thể bám giữ một vị đội trưởng, nhưng rất đáng tiếc, lần này đến cũng không là một vị đội trưởng, mà là tất cả đội trưởng đều đến, thậm chí bao gồm tiểu đội bảy người do Lý Dương dẫn dắt, và giúp đỡ người không mặt của thị trấn cổ Thái Bình do Hà Ngân Nhi mời tới.
Cộng thêm Liễu Tam, Vương Sát Linh, Lâm Bắc, Châu Đăng, Lục Chí Văn, Lý Nhạc Bình cùng với Hà Nguyệt Liên, trận thế rầm rộ như vậy tụ tập lại với nhau, trừ phi tất cả Quốc Vương của tổ chức cùng ra tay, nếu không thì không ai có thể sống sót.
“Đã giải quyết ba thành viên của tổ chức Quốc Vương, chết một người, bắt sống hai người, hiện tại Liễu Tam đang thẩm vấn, muốn lấy tình báo, nhưng xem tình huống thì chi viện của đối phương sẽ không tới. Thuyền u linh sắp xuất hiện, người của tổ chức Quốc Vương không muốn xung đột với chúng ta vào phút then chốt này. Quốc Vương đánh với Diệp Chân chủ yếu là lòng tham, bọn họ trông thấy Diệp Chân có một mình nên muốn giết hắn rồi rời đi, kết quả làm ra quyết định sai lầm, hiện tại bị Diệp Chân bám giữ, muốn đi cũng không được.”
Lâm Bắc sờ đầu trọc của mình, kết hợp tình huống vừa rồi cho ra phân tích.
Hà Ngân Nhi nói:
"Quả thực là sẽ không xuất hiện, nhưng có thể giữ lại một Quốc Vương của đối phương đã lời rồi.”
Giọng Lục Chí Văn khàn khàn nói:
“Nhiều thành viên của diễn đàn linh dị đã chết, bao gồm một người phụ trách cũ của thành phố Đại Hải là A Võ đều bị giết, khó trách Diệp Chân giận như vậy. Đối phương rất tàn nhẫn, vĩnh viễn đều là ỷ mạnh hiếp yếu, đến hiện tại đều không dám chính diện đối kháng với chúng ta, luôn muốn lấy ưu thế tuyệt đối giành được thắng lợi của trận chiến tranh này.”
"Lòng tham là phải trả giá đắt."
Vương Sát Linh giờ phút này đi hướng tòa nhà: "Ta muốn bảo đảm Quốc Vương biệt hiệu Sát Thủ chết tại đây, ta không yên tâm để một mình Diệp Chân đối phó, hơn nữa ta đồng ý với Dương Gian phải giải quyết một Quốc Vương mới xóa bỏ chuyện cũ được, cho nên ta hy vọng các vị cho ta cơ hội này."
"Chúng ta không nhúng tay vào, nhưng cũng phải xem Diệp Chân có chịu đồng ý hay không, hắn muốn báo thù cho người của diễn đàn linh dị, phỏng chừng không muốn ngươi ra tay giúp đỡ." Lục Chí Văn nói.
"Lâu như vậy còn chưa giải quyết được đối phương, vị Quốc Vương này không yếu như đã nghĩ, có lẽ sẽ có ngoài ý muốn phát hiện, ta đang đợi cơ hội này." Vương Sát Linh vừa nói vừa đi vào tòa nhà bị bóng tối bao phủ.
Hắn quả thực không muốn tham dự tranh đấu giữa Diệp Chân và Sát Thủ kia.
Nhưng nếu giữa đường đối phương định chạy trốn bị chính mình bắt lấy cơ hội chặn giết, như vậy dù là Diệp Chân cũng không còn lời nào để nói.
Giờ phút này.
Diệp Chân dừng công kích, tấn công như mưa rền gió dữ chấm dứt, sắc mặt của hắn như thường, không thở dốc, nếu không phải hắn chủ động dừng tay, hắn thậm chí có thể liên tục công kích như vậy qua vài ngày, vì hắn có thể đưa mệt mỏi và tổn thương của mình thông qua linh dị của Quỷ Chết Thay chuyển ra ngoài, cho người khác chịu đựng.
Nguyên nhân hắn dừng lại công kích là bởi vì toàn bộ thân thể của Sát Thủ đã biến mất, chỉ để lại một bóng ma hình người vặn vẹo.
Vô số lần tập kích, dù là Quốc Vương cũng không chịu nổi, chỗ đáng sợ của Diệp Chân nằm ở đây.
Một chọi một thì không ai tiêu hao nổi với hắn.
Nhiều người vây giết sẽ bị linh dị của Quỷ Chết Thay hóa giải.
Cho nên muốn xử lý Diệp Chân cực kỳ khó khăn.
“Chỉ có bấy nhiêu? Mới nãy mạnh miệng lắm mà? Kết quả kiên trì chưa được năm phút đã bị ta đánh dính đất không gỡ ra được, thực lực như vậy còn dám đánh lén ta, phi, đồ bỏ." Diệp Chân không chút khách khí phun nước miếng vào bóng ma hình người vặn vẹo ở dưới đất.
Diệp Chân vẫn chưa nguôi cơn giận.
Vì lần này hắn chết nhiều đàn em, ngay cả A Võ cũng bị ném chết ở trước mặt hắn, dù bắt được một Quốc Vương, giải quyết ba tiểu đội Quốc Vương của đối phương vẫn không thể dập tắt lửa giận trong lòng Diệp Chân.
“Bỏ ngươi vào chai mang đi, về sau ta muốn mỗi ngày lôi ngươi ra luyện tay đấm.” Diệp Chân móc ra một cái bình gốm, định mang người này đi, về sau hành hạ mỗi ngày.
Nhưng ngay lúc đó, bóng ma hình người vặn vẹo bị dán dính đất đột nhiên mở mắt ra.
Sát Thủ bị tấn công mấy phút nhưng không chết, hắn còn sống, còn có ý thức, sau khi Diệp Chân dừng tay thì lập tức khôi phục một ít năng lực hành động.
Bắt lấy cơ hội này, Quốc Vương biệt hiệu Sát Thủ không có do dự chút nào lập tức chạy trốn.
Bóng ma hình người vặn vẹo nhanh chóng mấp máy dưới đất, dọc theo vách tường đi qua, tốc độ nhanh đến khó tin, chỉ trong chớp mắt đã rời khỏi tầng lầu này, lặng lẽ biến mất trong bóng tối tòa nhà, lại ngủ đông ẩn nấp.
“Diệp Chân chết tiệt này, tình báo sai sót, thực lực của hắn mạnh hơn trong đánh giá, một đao vừa rồi không thể giết chết hắn thật là rất đáng tiếc. Không thể ở lại đây nữa, nhất định phải chạy đi."
Quốc Vương biệt hiệu Sát Thủ chạy trối chết, không dám tạm dừng một giây nào.
Hắn biết nếu chính mình lại bị Diệp Chân bắt được thì tuyệt đối chết chắc.
Đang lúc Sát Thủ nhanh chóng rời khỏi tòa nhà lớn, chuẩn bị trốn vào thành phố Đại Hải thì có hai cụ già kỳ dị đứng chính giữa hành lang ở trước mắt hắn.
Hai cụ già một nam một nữ, giống như hai vợ chồng, già đến mức da mặt nhăn nheo, nồng mùi chết chóc, càng kỳ dị là hai người già này giống như mất màu, toàn thân trắng đen, nắm tay nhau chặn kín hành lang này, dường như cấm người sống nào đi qua.
"Ta biết ngay một vị Quốc Vương không dễ bị giết, quả nhiên vẫn là bị ngươi bắt được cơ hội trốn thoát." Vương Sát Linh lên tiếng, hắn chậm rãi đi ra từ người hai cụ già.
“Nhưng dừng ở đây, ông nội bà nội, giúp con xé nát người này."
"Đáng chết!"
Quốc Vương biệt hiệu Sát Thủ biết rằng đội trưởng của tổng bộ đã đến chi viện, hắn dứt khoát đổi một phương hướng chạy trốn.
Giờ phút này Diệp Chân cũng bị bất ngờ, hắn nhìn kẻ địch bị mình đánh bại chuồn đi ngay trước mắt, lập tức gầm lên, Quỷ Vực bao phủ nguyên tòa nhà lớn, nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng ngay sau đó.
Một góc tòa nhà quanh quẩn tiếng hét thảm.
Giây sau.
Diệp Chân xuất hiện, hắn cầm kiếm giận dữ nhìn, nhưng người giằng co với hắn không phải Quốc Vương biệt hiệu Sát Thủ mà là một người rất quen.
Diệp Chân tức giận hỏi:
"Tiểu Vương, ngươi làm gì vậy hả? Kẻ địch của Diệp ta đây thì ta sẽ tự giải quyết, không cần ngươi hỗ trợ."
Vương Sát Linh nâng gọng kính bình tĩnh nói: "Đêm dài lắm mộng, ta giúp ngươi giải quyết hắn, Quốc Vương này không dễ giết, lỡ bị hắn trốn mất thì chúng ta sẽ rất chịu thiệt, ngươi muốn báo thù về sau còn nhiều cơ hội, không thiếu một người này.”
Hai cụ già khủng bố nồng mùi chết chóc đứng yên sau lưng Vương Sát Linh, nhưng trong tay họ cầm nửa bên thân thể lạnh băng, thân thể có chút đặc biệt, chỉ có da thịt, bên trong chứa một đoàn bóng ma màu đen.
Quốc Vương biệt hiệu Sát Thủ bị ác quỷ nhà họ Vương đời thứ nhất xé thành hai nửa, hình dạng cũng thay đổi.
Nhưng đây là bình thường, bởi vì linh dị bị đánh tan thành mảnh ghép, không cách nào trở thành dị loại như lúc trước.
Bộ dạng này quả thực giống như là bị cứng rắn đánh quay về nguyên hình.
Đáng tiếc mảnh ghép nát không nhiều, nếu làm thêm vài lần e rằng thân thể kia sẽ hoàn toàn biến thành tử thi bình thường.
"Ngươi cảm thấy hắn có thể trốn khỏi tay Diệp ta đây?” Diệp Chân nhìn chằm chằm Vương Sát Linh hỏi.
"Chỉ là để phòng ngừa, ngươi đừng tức giận.” Vương Sát Linh nói: “Nhưng hắn chưa chết, còn sống, xem ra những thủ đoạn này rất khó hoàn toàn giải quyết hắn, phải xóa sổ ý thức mới được."
“Để ta làm.”
Diệp Chân bước nhanh đi qua, con rối xác chết nằm sấp sau lưng hắn lại xuất hiện, nó vươn đầu ra, kỳ dị nhìn chăm chú xác chết bị xé thành hai nửa, đầu gác lên vai Diệp Chân, mở miệng không biết nói cái gì với hắn.