Nhưng tùy theo thời gian trôi qua, rất nhanh liền có người phát hiện kỳ lạ.
Thuyền hư ảo dần trở nên chân thực, cao ốc bên đường bị thuyền đè ép vỡ ra, sụp đổ, nhiều vật kiến trúc và pha lê không ngừng rơi xuống, có một số kẻ xui xẻo bị rớt trúng bị thương, che đầu vừa la vừa chạy trốn.
“Mợ nó, không phải ảo ảnh, thật sự có một chiếc thuyền lớn! Nó đang chạy hướng bên này, đi nhanh lên!” Lúc này nhiều người buông xuống di động, giật mình hét to, xoay người bỏ chạy.
Trong phút chốc con phố náo nhiệt trở nên lộn xộn, có người kinh ngạc, có người chạy trốn, có người bị thương thét chói tai.
"Khiến những người bình thường rời khỏi nơi này, đừng ở lại chỗ này thêm phiền."
Trên một tòa cao ốc gần đó, đội trưởng của tổng bộ tụ hợp, bọn họ nhìn cảnh tượng lộn xộn này thì không kiềm được nhíu mày.
Rất nhanh, các đội trưởng hành động. Hà Nguyệt Liên ra tay trước kéo nguyên con phố vào thế giới trong Quỷ Họa, nhưng khu vực thuyền u linh xuất hiện bị ảnh hưởng, đành phải dùng thủ đoạn khác di dời người bình thường.
Có lẽ sẽ xuất hiện một ít tổn thương, nhưng đây đã là cái giá nhẹ nhất rồi.
Nếu không nhờ tấm bản đồ đi biển cũ kỹ có thể trước tiên biết vị trí thuyền u linh xuất hiện, trước tiên bố trí, nếu là dưới tình huống bình thường, chờ bọn họ chạy đến thì thành phố Đại Hải đã bị chiếm đóng, không thể giữ gìn.
"Còn lại một vài người giao cho ta." Liễu Tam giờ phút này mở miệng nói.
Người giấy của hắn lập tức hành động, một đám người giấy hiện ra từ phố lớn ngõ nhỏ xung quanh, số lượng nhiều khủng khiếp, đếm sơ có ít nhất gần nghìn người giấy, xem bộ dạng trong khoảng thời gian này Liễu Tam lại nghĩ biện pháp tăng thêm số lượng người giấy.
Những người giấy mang theo người bình thường bị cuốn vào sự kiện thuyền u linh nhanh chóng rút lui.
Tuy có nhiều người trên phố, nhưng với hành động của Liễu Tam rất nhanh dọn sạch người.
Lúc này thuyền u linh đã hoàn toàn hiện ra trong hiện thực.
Khi thuyền u linh xuất hiện, dường như tất cả đội trưởng nhận ra cái gì, cùng nhìn một phương hướng.
Đó cũng là một tòa nhà lớn, nhưng trên tầng cao nhất từ khi nào có mười mấy hai mươi bóng dáng kỳ dị đứng đó, bọn họ núp trong bóng tối, bị linh dị ngăn cách, rất không chân thực.
"Là người của tổ chức Quốc Vương, bọn họ xuất hiện." Lục Chí Văn nhìn chăm chú vào hướng kia.
“Xử bọn chúng trước đi, giết chúng xong rồi giải quyết thuyền u linh cũng không chậm."
Hà Nguyệt Liên trợn to mắt, lập tức lấy hai vật cũ ra, chuẩn bị vận dụng chiêu hồn đi liều mạng với người của tổ chức Quốc Vương.
"Đừng ra tay, chúng không phải người thật, là linh dị hình chiếu, người thật đang núp ở nơi nào đó. Lúc thế này bọn họ chỉ muốn quan sát tình huống, chưa muốn liều mạng với chúng ta đâu.”
Lâm Bắc lập tức ngăn trở Hà Ngân Nhi, hắn híp mắt nhìn khu vực tầng thượng cao ốc kia rất không chân thực, ngăn cách với hiện thực.
"Không chỉ là những người này, cả tòa nhà đều không bình thường. Thành phố Đại Hải không có tòa nhà lớn kia, nó trống rỗng hiện ra, tổ chức Quốc Vương có một người ngự quỷ biệt hiệu Họa Sĩ, hắn nắm giữ sức mạnh linh dị hơi giống Quỷ Họa, có thể bóp méo sự vật trong hiện thực, bây giờ ra tay cũng không tổn thương được những người này." Hà Nguyệt Liên chậm rãi mở miệng nói.
"Bọn họ đang chờ sự kiện thuyền u linh bùng nổ, nhìn xem chúng ta ứng đối như thế nào, tiếp đó quyết định có nên ra tay hay không.” Liễu Tam nheo mắt nói: “Cách làm rất âm hiểm, đã đoán trước rồi, bây giờ chúng ta phải cùng lúc đối kháng thuyền u linh và tổ chức Quốc Vương, áp lực rất lớn."
"Không thể khiến bọn họ thoải mái xem phim như vậy được, ta đi quấy nhiễu tầm nhìn của họ.” Lâm Bắc sờ đầu trọc, đi hướng tòa nhà kia.
"Cẩn thận một chút, đừng cách xa quá.” Lục Chí Văn nhắc nhở.
"Yên tâm, ta sẽ rất cẩn thận." Lâm Bắc nói.
Nhưng hiện tại quan trọng nhất không phải chuyện này, mà là thuyền u linh còn đi trong thành phố Đại Hải.
Chiếc thuyền này không thể bị ngăn trở, mới đi qua đã đụng sập nhiều kiến trúc nhà lầu, tuy không tạo thành ảnh hưởng quá lớn nhưng lúc này các đội trưởng đã nhìn thấy có cái gì liên tục rơi xuống từ thuyền u linh.
“Nguy rồi, thuyền u linh đã thả ra ác quỷ, mới vừa rồi có một tử thi rơi xuống, tử thi vừa rớt xuống liền hoạt động, nó chui vào một ống cống gần đó, biến mất ở trong tầm mắt." Liễu Tam sắc mặt thay đổi, người giấy của hắn quan sát được tình hình gần thuyền u linh.
“Số lượng ác quỷ được thả ra đang tăng thêm, hiện tại thuyền u linh mỗi đi tới mấy mét sẽ có một phần ác quỷ rơi ra khỏi thuyền.”
Nghe thấy tin tức này, tất cả mọi người sắc mặt tối sầm.
Thuyền u linh không thể bị ngăn trở, vậy có nghĩa là bọn họ không cách nào ngăn lại hành vi thả ác quỷ của con thuyền, chỉ có thể trơ mắt nhìn hết thảy phát sinh.
Chẳng lẽ bọn họ chỉ có thể theo sau thuyền u linh, không ngừng đi đối kháng ác quỷ thả ra từ con thuyền sao?
Nhưng làm như vậy rất vô nghĩa, cũng trúng ý tổ chức Quốc Vương, đối phương hy vọng tất cả đội trưởng đi xử lý ác quỷ, tự lo thân còn không xong, tiếp đó thông qua các sự kiện linh dị không ngừng bùng nổ làm các đội trưởng mệt chết.
“Dương Gian đâu? Tại sao còn chưa xuất hiện?” Lục Chí Văn nhìn bốn phía, khao khát mong mỏi Dương Gian sẽ lộ mặt vào lúc này.
Trong tình huống này cần một người làm quyết đoán.
Nhưng mà Dương Gian vẫn không xuất hiện, khi thuyền u linh đi tới một con đường thì hai chùm đèn đột nhiên sáng lên.
"Có đèn?"
Trong môi trường mờ tối thì ánh đèn này đặc biệt chói mắt, bởi vì linh dị quấy nhiễu khiến đèn trong khu phố không thể phát sáng.
Giây sau.
Ánh đèn chiếu sáng một chiếc xe buýt công cộng cũ kỹ tựa như u linh trống rỗng xuất hiện trên đường, chậm rãi chạy hướng thuyền u linh.
"Đây là xe buýt quỷ."
Châu Đăng nhận ra ngay thứ này, bởi vì hắn là khách quen của xe buýt, đã đi xe buýt công cộng mấy lần.
“Trên ghế lái xe buýt có người, đó là . . . Dương Gian! Hắn lái xe buýt quỷ chạy tới.”
"Cái gì?"
Lúc này, rất nhiều người giật mình.
Bọn họ không thể ngờ Dương Gian rời đi là để lái xe buýt quỷ đến.
"Thì ra là vậy, hắn muốn dùng xe buýt quỷ ngăn cản thuyền u linh đi tới, sao ta không nghĩ ra cách này nhỉ? Xe buýt quỷ có thể chở đầy ác quỷ đi một chuyến xe, hơn nữa áp chế ác quỷ hành động, chỉ dựa vào điểm này là có thể nhìn ra sự đáng sợ của xe buýt, nếu hỏi trong giới linh dị hiện giờ có cái gì có thể đối kháng lại thuyền u linh thì chỉ có xe buýt quỷ.”
Liễu Tam đã hiểu, cũng biết tại sao Dương Gian làm như vậy.
Hà Ngân Nhi cau mày tỏ ý nghi ngờ việc này:
"Tuy ta thừa nhận xe buýt quỷ rất đặc biệt, nhưng nhìn kích cỡ của xe buýt và thuyền u linh không ngang hàng, nó ngăn cản nổi không?”
"Không rõ ràng, có một số việc phải làm rồi mới biết, hơn nữa linh dị không phải so sánh lớn nhỏ.” Mắt Vương Sát Linh lấp lóe, hắn nhìn chằm chằm cảnh này, mong đợi kết quả linh dị va chạm.
Tuy Vương Sát Linh cũng cho rằng xe buýt quỷ có lẽ không sánh bằng thuyền u linh, nhưng Dương Gian nếu lựa chọn làm như vậy khẳng định là có lý do khác, hắn không thể nào thử điều vô nghĩa.