“La Thiên nói đúng, có lẽ ta phải chấp nhận sự ra đi của một số người, nếu người nào chết cũng cần ta sử dụng reset cứu về thì cuối cùng ta không thể thay đổi điều gì, ta nên làm chuyện ta nên làm." Trong lòng Dương Gian bắt đầu học được cách chấp nhận hiện thực tàn khốc này.
Cái chết của Châu Đăng giống như sự ra đi của Lý Quân, tuy rằng khiến người cảm thấy thương tiếc, nhưng cuối cùng cũng không thể không tiếp thụ.
Dương Gian nghĩ thông điều này rồi thì không còn kiên trì nữa, nhanh chóng xoay người rời khỏi nơi này.
Hắn muốn đi chi viện đội trưởng khác, hoặc là xử lý Quốc Vương khác của tổ chức Quốc Vương, chỉ cần hắn góp thêm chút sức thì sẽ tăng xác suất thắng cho trận chiến tranh này, còn về ác quỷ chủ đạo hay là Quốc Vương chủ đạo trận chiến tranh này đều không trọng yếu, đã đến mức này rồi thì mọi người không thể quay đầu nữa.
Phải dùng hết tất cả chiến thắng mới có cơ hội thấy rõ chân tướng sau đó.
Khi Dương Gian lại hành động, chiến đấu giữa đội trưởng và Quốc Vương ở nơi khác cũng đã đến mức độ liều mạng.
Một mình Vương Sát Linh đối kháng ba vị Quốc Vương, hắn biết không thể kéo dài lâu hơn nữa, nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh, tốt nhất là có thể xử lý một vị Quốc Vương, khiến đối phương giảm quân số, chỉ có như vậy hắn mới có thể sống sót trong cuộc vây giết này.
Nhưng ba vị Quốc Vương cũng có ý tưởng tương tự, muốn trong thời gian ngắn nhất xử lý Vương Sát Linh, tránh cho ngoài ý muốn xuất hiện.
Thế là vài người liều mạng ra tay.
Dù là ba vị Quốc Vương hợp sức cũng không dám bảo đảm giết được Vương Sát Linh, bởi vì sau khi ra tay bọn họ mới phát hiện trạng thái của Vương Sát Linh khác biệt rất lớn với tình báo.
Vương Sát Linh không chỉ là một vị người ngự quỷ, mà còn cực kỳ thành thạo khống chế bốn vong hồn của nhà họ Vương, khi đánh thì càng là quyết đoán tàn nhẫn, sơ sẩy một cái rất có thể bị hắn bắt lấy cơ hội tiêu diệt tại chỗ.
Điều này khiến Nhà Truyền Giáo, Chủ Nhà cảm thấy tim đập chân run.
Nhưng mà mặc kệ thế nào, đã đánh nhau rồi thì mọi người đều đâm lao phải theo lao.
Trong chung cư kỳ dị.
Các âm thanh quái dị liên tục vang lên, có tiếng thét chói tai của ác quỷ, có tiếng gào đau đớn của người sống, tiếng các loại linh dị va chạm.
Bởi vì hai bên đều liều mạng, cho nên đã định sẵn trận chiến đấu này sẽ không liên tục thật lâu.
Mới vài giây thì không gian đã tạm yên tĩnh.
Trong phút chốc chung cư yên lặng có chút đáng sợ.
Sắc mặt của Vương Sát Linh hết sức khó coi, thân thể của hắn có nhiều chỗ tàn khuyết, toàn thân ướt đẫm máu tanh hôi, tay cầm một cái đầu người sống, đầu người đó là Quốc Vương biệt hiệu Chủ Nhà.
Vương Sát Linh ở trong địa bàn của Chủ Nhà tự tay giải quyết đối thủ khó chơi mà lại khiến người cảm thấy đau đầu này.
Nhưng Vương Sát Linh cũng trả giá cực kỳ đắt vì điều này.
Ông nội của Vương Sát Linh lạc đường trong cao ốc này, cha mẹ bị Nhà Truyền Giáo bắt nhốt, còn sót lại bà nội đứng gần đó bảo hộ hắn, khiến hắn không đến mức bị dễ dàng xử lý.
“Nhà ngươi!” Nhà Truyền Giáo cắn răng, nhìn chăm chú vào Vương Sát Linh, hắn cảm thấy tim đập chân run.
Vừa rồi liều mạng khiến hắn biết được sự đáng sợ của đời thứ ba nhà họ Vương.
Khi người này muốn giết một vị Quốc Vương thì không ai ngăn được.
“Đừng gấp, người tiếp theo sẽ đến lượt ngươi." Vương Sát Linh lạnh như băng nói.
“Kẻ tự đại kia, cho ngươi diệt được một người đã là cực hạn, đừng quá tự cho là đúng, hôm nay ngươi định sẵn chết ở chỗ này." Nhà Truyền Giáo nói, hắn rất khó chịu, bị Vương Sát Linh phản kích một lần xé đứt cánh tay đến nay chưa mọc lại.
"Vậy tiếp tục, xem ai có thể sống đến cuối cùng." Vương Sát Linh nói: “Trạng thái của ta không tốt, trông ngươi cũng không khá hơn là bao, đánh đến cuối cùng có lẽ ngươi sẽ chết trước ta.”
“Ta liều mạng với ngươi làm gì? Ta còn có đồng đội, ngươi thì chỉ còn lại một người." Nhà Truyền Giáo cười nhạt đáp lại.
Giờ phút này.
Thiếu nữ tựa như búp bê lại chậm rãi hiện ra gần chỗ Vương Sát Linh, nhưng lần này chỉ có một thiếu nữ, không xuất hiện thiếu nữ thứ hai.
"Đây là lần thứ mấy giết chết tên này, mỗi một lần đều sẽ sống lại và hiện ra.” Vương Sát Linh xụ mặt.
Trong chỗ này người khó giết nhất là thiếu nữ biệt hiệu Song Sinh, chết mấy lần đều sẽ sống lại.
Nếu không phải như vậy thì Vương Sát Linh đã có thể diệt hai Quốc Vương chứ không phải gặp thảm trạng như vậy.
“Không thể đợi thứ này khôi phục lại, nếu không ta sẽ bị mệt đến chết.” Vương Sát Linh hít sâu một hơi, đặt mục tiêu vào Nhà Truyền Giáo.
Nếu có thể giết chết Nhà Truyền Giáo thì dù hắn nằm xuống chỗ này vĩnh viễn cũng đáng giá.
Vương Sát Linh nhìn thoáng qua bà nội ở bên cạnh, thầm nghĩ:
“Làm ơn đi, hãy cùng con liều một phen.”
Bà nội của Vương Sát Linh tựa như di ảnh đứng ở một bên không nhúc nhích, nhưng ánh mắt tĩnh mịch đã nhìn Nhà Truyền Giáo.
Trong lòng Nhà Truyền Giáo dâng lên kiêng kỵ:
“Bà già này.”
Nhà Truyền Giáo giờ đây đã hiểu rõ sự khủng bố của thứ này.
Đầu của Chủ Nhà bị bà già đã chết này xé xuống, Nhà Truyền Giáo không muốn trở thành vị kế tiếp.
Nhưng Vương Sát Linh không quan tâm, lao thẳng về phía Nhà Truyền Giáo.
Tia sáng xung quanh chợt tối xuống.
Bà già khủng bố hóa thành ác quỷ dữ dằn nhất tấn công Nhà Truyền Giáo.
Linh dị va chạm thảm liệt lại bắt đầu.
Lần này rất nhanh sẽ có người chết đi.