Tùy theo người giấy của Liễu Tam bắt đầu lần nữa hoạt động ở thành phố Đại Hải, các loại tin tức cũng bắt đầu truyền qua lại.
Mệnh lệnh khiến đội trưởng còn lại tụ họp của Dương Gian cũng rất nhanh truyền vào tai của mỗi người.
"Xem bộ dạng thì đợt tập kích lần thứ nhất của tổ chức Quốc Vương đã kết thúc, tập kết vào lúc này là định phản kích sao? Quên đi, kệ vậy, nếu Dương Gian làm ra phán đoán như vậy thì ta chỉ có thể buông xuống chuyện trong tay trước, hy vọng đến lúc đó đừng gây ra động tĩnh quá lớn."
Lý Nhạc Bình nhận được tin tức người giấy truyền đến, chẳng qua hắn không biết là đã bị người quên mất, vẫn khá may mắn không bị người của tổ chức Quốc Vương theo dõi, trong khoảng thời gian này hắn chỉ đang phụ trách xử lý sự kiện linh dị mà thôi.
E rằng tổ chức Quốc Vương không phải không muốn tập kích hắn, có lẽ chỉ vì không nhớ có người tên Lý Nhạc Bình này.
Mà ở bên kia.
Hà Nguyệt Liên cũng nhận được tin tức của người giấy, nàng không nói thêm gì, ngay lập tức chuẩn bị đi địa điểm tập kết đã chỉ định, tuy nàng rất muốn báo thù cho Lục Chí Văn, giết mấy Quốc Vương kia, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà mấy Quốc Vương đã biến mất đó đến hiện tại đều không có nhớ lại bộ dạng của nàng.
Điều này khiến Hà Nguyệt Liên không cách nào xâm nhập qua.
"Mệnh lệnh của Dương Gian khá quan trọng, chuyện của tổ chức Quốc Vương giải quyết sau vậy." Hà Nguyệt Liên trong lòng thầm nghĩ như vậy.
Ngoài ra, bên Lý Dương cũng nhận được tin tức, còn có Hà Ngân Nhi cũng hành động.
Rất nhanh, đội trưởng còn sót lại tập kết hướng Quỷ Hồ.
Mới qua chốc lát, bọn họ gần như đã đến đông đủ.
"Chỉ còn lại có bấy nhiêu người sao?" Hiện giờ Dương Gian đứng trên Quỷ Hồ liếc mắt nhìn thoáng qua, chú ý đến các đội trưởng đang chạy về phía này, hắn cảm thấy hơi kinh ngạc với nhân số hiện tại.
Không chỉ mình hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, những người khác cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Bởi vì lần tập kết này thiếu rất nhiều người.
"Châu Đăng, Lục Chí Văn, Lâm Bắc còn có Vương Sát Linh, một hơi thiếu bốn đội trưởng?" Lý Nhạc Bình rùng mình trong lòng, không kiềm được mở miệng hỏi.
Dương Gian giải thích: "Vương Sát Linh không chết, hắn bị thương nên đành tạm thời rời sân, nhưng hiện tại có thể khẳng định là, ba vị đội trưởng Châu Đăng, Lục Chí Văn, Lâm Bắc đã bị giết."
"Châu Đăng hy sinh vì bảo hộ ta." Lúc này Hà Ngân Nhi vẻ mặt sa sút, ngữ khí trầm trọng nói.
"Đợt tập kích lần thứ nhất của đối phương khiến cho chúng ta mất ba vị đội trưởng, cả vị đời thứ ba nhà họ Vương kia cũng buộc phải rời sân trước, nếu đợt tập kích tiếp theo ập đến, chỉ sợ là tổng bộ của chúng ta sẽ bị đoàn diệt." Nói chuyện là Văn Trung trong đội ngũ của Lý Dương, trong lời nói của hắn lộ ra vài phần lo lắng.
Liễu Tam mở miệng nói: "Đối phương sẽ không phát động được đợt tấn công lần thứ hai, tuy chúng ta thảm liệt, nhưng bọn họ còn thê thảm hơn cả chúng ta, Quốc Vương bị hao tổn nhiều hơn, vừa rồi ta và Dương Gian đã trải qua công tác thống kê ngắn ngủi, có thể xác định tổng cộng bảy vị Quốc Vương gồm Nhân Viên Chiếu Phim, Tên Hề, Thuyền Trưởng, Nhà Truyền Giáo, Chủ Nhà, Nghệ Sĩ Dương Cầm, Đồ Tể đã chết ở trong lần giao thủ này, nếu tính thêm Quốc Vương biệt hiệu Sát Thủ đã bị Diệp Chân giết chết trước đó thì tổng cộng tám vị, mặc dù số lượng Quốc Vương của tổ chức Quốc Vương nhiều hơn chúng ta, nhưng thương vong trước mắt như vậy, đối phương cũng không chịu đựng nổi."
"Nhưng hiện tại vẫn không thể bỏ qua, Quốc Vương còn sót lại của đối phương vẫn không ít, nhưng muốn đoàn diệt chúng ta thì đó là đang nằm mơ, lực lượng trung kiên của chúng ta vẫn còn."
Lực lượng trung kiên trong miệng hắn là chỉ mấy đội trưởng có thể thay đổi thế cục như Dương Gian, Hà Nguyệt Liên, Hà Ngân Nhi, ngoài ra còn có Trương Tiện Quang đang hoạt động mạnh trong đó.
Chỉ là không biết lúc này Diệp Chân đã đi đâu, người giấy của Liễu Tam trước đó đã thấy hắn tựa hồ đang giao thủ với một vị Quốc Vương vô cùng mạnh mẽ ở nơi nào đó trong thành phố Đại Hải, nhưng hai người đánh nhau một lát thì cùng nhau biến mất không thấy đâu, đến hiện tại vẫn chưa về.
Dương Gian lại nói: "Có một điều ta muốn đính chính lại ngay tại đây, vị Quốc Vương biệt hiệu Thuyền Trưởng kia tuy đã bị giết, nhưng Thuyền Trưởng thật vẫn còn sống, nó ở ngay bên trên thuyền u linh, hơn nữa thân phận không phải người sống, mà là ác quỷ khủng bố ẩn núp ở chỗ sâu nhất trên khoang thuyền, cho nên về sau vị Thuyền Trưởng kia có lẽ sẽ lại xuất hiện."
"Thêm nữa, câu lạc bộ Diệt Quỷ của Nhật Bản vẫn chưa tham chiến, nếu câu lạc bộ Diệt Quỷ lựa chọn lúc này tham dự vào, vậy thì sẽ là trí mạng đối với chúng ta."
Sau khi nói xong, mọi người thoáng chốc trầm mặc.
Đúng vậy.
Kẻ địch không chỉ có tổ chức Quốc Vương, còn có một câu lạc bộ Diệt Quỷ, tuy câu lạc bộ Diệt Quỷ không có đưa ra nhiều cao thủ, nhưng ai có thể bảo đảm câu lạc bộ Diệt Quỷ sẽ không có con bài chưa lật?
Liễu Tam hỏi thăm: "Dương Gian, kế tiếp ngươi định làm thế nào?"
Dương Gian nói: "Rất đơn giản, tập kết tất cả sức mạnh còn sót lại rồi phản kích, tập kích đợt thứ hai sẽ do chúng ta phát động trước, giữ những người còn sót lại của tổ chức Quốc Vương ở lại thành phố Đại Hải, nếu có thể thì trực tiếp diệt bọn họ, không cho bọn họ bất cứ cơ hội trở mình."
"Nên làm như vậy." Hà Ngân Nhi lập tức gật đầu tán thành.
"Đều đã đánh đến mức này, còn có thể nói cái gì, vậy thì cứ liều mạng với bọn họ, nếu họ không chết thì chúng ta vĩnh viễn không thể yên lòng." Lý Dương cắn răng nói.
Tuy tiểu đội của bọn họ không bị Quốc Vương tập kích, nhưng khi xử lý sự kiện linh dị vẫn gặp nguy hiểm chồng chất, suýt chút lại xuất hiện thương vong, mà những thứ này đều do thuyền u linh mang tới, không thể không tính đến khoản nợ này.
"Chỉ dựa vào mấy người chúng ta thì có thể đánh bại đối phương sao?" Lý Nhạc Bình hỏi thăm.
Tuy quyết sách của Dương Gian không có vấn đề gì, nhưng lúc này không thể không ước tính một chút thực lực của hai bên.